khi yêu thương thức giấc

L

>l<_Gió_>l<

Guest
Buồn...buồn...một cảm giác buồn đến khó tả..Mà ko hẳn..còn có cái rỳ đó vui vui nữa....một niềm hp chăng...đúng ..đúng rồi...bjk nó là rỳ rôi...là hp và nỗi buồn xen lẫn nên mới khó tả đến thế....
Hôm đy thử giọng về, vui lắm.Chả phải vỳ mình làm đc cai rỳ to tất,chả phải mình đc điểm cao nhất,chả vỳ cái rỳ hết.Thấy vui vui.Thế thôi. Cảm giác ấy,cái vui ấy làm mình chả thiết rỳ đễn thy thố,chả lo về sớm để đy học chiều,chả lo bị bố mẹ mắng vỳ về trễ như con bạn.Ko rỳ cả.thấy nhẹ nhõm và vui.chấm hêt
Về muộn.12h kém 15 mới về đến trường chứ còn chưa về tới nhà.Ở lại trường luôn.Cảm giác vẫn vui. Cầm cái điện thoại gọi về nhá.Bố nghe:
_Bố àk? Bố lấy cho con 3 quyển vở:Sinh,sử,địa và đem lên trươngc ho con với.Com về muôn,ở trường luôn rồi.
Bố uk và tắt máy.5p sau bố gọi lại:
_bố lên trường đón về lấy sách vở rồi tranh thủ ăn bát cơm rồi mà đy học nhá??
_Vâng.
5p sau nữa. Bố tới cổng trường.Nhanh như 1 con sóc con lên xe và bố phóng vút dy.Nhanh.Thật nhanh. Gió thoáng qua kèm theo những hạt mưa lành lạnh.Bố hỏi:
_Sao về muộn thế??
_Tính toán giờ giấc sai quỹ đạo bố ạk.kéo co với thời gian tưởng gần chết đấy bố.
Về nhà ăn vội bát cơm rồi lấy sách vở lên xe và bố lại lao vút đy.Lúc này bố mới nói:
_Đang làm thỳ bỏ đấy về để đón cô con gái tôi đấy!
Im lặng.Thưong bố.có cái rỳ đó hp lắm.Bố vẫn thương mình vẫn quan tâm đến mình nhưng bố ít bộc lộ thôi.Sự yêu thương ấy làm mình nhớ lại 2 năm trước.Cái ngày bố bị tai nạn....
Hôm đó,10h đêm.đang định đy ngủ mà có tiếng goi thất thanh ngoài cổng.Mẹ đy ra và vào hớt hải:
_bố mày bị tai nạn ngoài kia.
xong mẹ đy luôn.Lòng hụt hẫng.đứng im chừng 5s để định hình lại nhưng rỳ mẹ vừa nói.KO cảm giác.Ko hoảng sợ.Ko lo lắng.thờ ơ y như ko có liên quan rỳ đến mình.đơn gian vỳ mình nghĩ chả tao tát rỳ đâu,chỉ xây xát chút thôi.rồi bố lại về với mình như ngày nào.Nhưng rồi chú sang.
_Bố mày bị tai nạ bjk chưa.bị mất nhièu máu quá.
xong chú lấy xe và lao đy.
Lòng bắt đầu thấy hong mang.Lo sợ.thật sự.Lo lắm.KO bjk bố có sao ko.Rồi...bông dưng nước mắt lã chã.ko hiểu sao.Ko kím nén đc.có bjk bao nỗi đâu mình đã kìm nến đc vậy àm giờ...Ngày trc' ghét bố,ghét mẹ vỳ suót ngày cãi nhau làm con cái phải khổ.Giờ sao thương bố đến thế.Bao nhiêu tình cảm dồn nến bấy lao bông trào ra.Nước mắt cứ rơi.Rơi thật nhiêu như ko rỳ ngăn nổi.đúng rồi.bjk bao lần bố mẹ cãi nhau mình còn giáu nghẹm đy.Cũng khóc nhưng ko fai? như thế này.mình chỉ khóc trong bóng đêm để ko ai nhìn thấy mình khóc.cái thói ko để ai thấy mình khóc đã ăn sâu vào mình từ bé.ko bao giờ.KO bao giờ để ai thấy.Giấu đy.Giấu bằng chặt.cũng giống như tình cảm của mình dành cho bố.yeu bố thương bố lắm mà chưa bao giờ thổ lộ hay nói ta .Giữ chặt trong lòng làm của riêng.Ko một ai bjk.và hôm nay ...niền thương yêu bos đã đc dồn hết vào đôi mắt.Khóc..Khóc...cứ khóc thôi...ngồi thẫn thờ suy nghĩ lại tất cả và rồi lại khóc.Cả đêm chỉ khóc lóc..chờ đợi tin của bố.Bố phải chuyện xuống bệnh viện trong nội thành .Càng lo.Sợ lắm.Sợ bố ko về với mình nứa.Cứ lo sợ là lại khóc.KHóc suốt đêm...
Sáng hôm sau.Sáng sớm ý.Bố gọi đy về.Nghe giọng bố mà thương mà khóc.Nhưng cố gắng kìm nén nó lại đẻ bố yên tâm.bố bảo chỵ em tôi ăn uống hẳn hoi,học hành tử tế và ko fai? lo cho bố.bố tôi sẽ về sớm thôi.Tôi hỏi chuyện bos thỳ bố nói :"bố bị gãy chân chiều hoặc sáng mai ng` ta sẽ mổ cho.ko sao đâu". hai chưc ko soa làm tôi yên tâm hơn nhưng thật ko ngờ..bố vậy mà còn lo cho chỵ em chúng tôi.Chân bố đau lắm .Tôi cảm nhận đc điều đó qua giọng nó của bố.tôi chỉ bảo bố cứ yên tâm với 2 chỵ em tôi rồi cúp máy nhanh.Tôi ko chịu đc nữa.tất cả đều vớ òa trong tiếng khóc nấc lên.gọi thằng em dạy và nói với no.Nó bé .NÓ vô tư chỷ hơi buồn chút thôi.
Hôm nay đến trường vẫn bình thường.Tôi ngồi im.Im lặng.ko chơi đùa ko cãi nhau om tỏi như mọi khi.Thế rồi.bài văn hôm ấy...lại nói về tình cảm gia đình.đang gục mặ xuống bàn bông ngẩn lên nghe giảng.bài học hôm ấy...làm mình lại khóc.KHcs ngay trc' lớp.Chưa bao giờ.Chưa bao giờ mình lại khóc như vậy.Cuối cùng...ko còn hơi mà khóc.mình lỉm dần đy.lúc tỉnh dậy thấy đang nằm trong phòng y tế.Cô giáo đưa về nhà.Về đến nhà thấy mẹ đang chuẩn bị đồ.Hỏi mới bjk mẹ chuẩn bị xuống viện với bố.thật ko ngờ mười mấy năm nuôi dưong mình thế mà đến lúc bố bị tai nạn mình mới thấy mình yêu thương bố bjk chừng nào.Nhưng cái tính ngang bướng ko cho mình nói ra điều ấy cho bất cứ ai.rồi Bố đc mmổ.chân bố mang 4 cái đinh.Bố ở viện 19ngày 19 đêm.Và...ngày nào cũng như ngày nào.Sáng bố gọi điện cho 2 chỵ em dậy đy học.Truă gọi điện nhắc nhở ăn cơm còn hỏi hôm nay ăn rỳ hay lai mỳ tôm.Tôid bố gọi điện nhắc nhở 2 chỵ em học bài.Bố quan tâm.Quan tâm nhiều lắm.ấy thế mà mình chưa bao h` nói lên câu:"Bố ơi con yêu bố.Con thương bố lăm", CHưa bao giờ cả.Mình hận bản thân sa ngang bướng thế.đến khi bố xuất viện.lòng vui.vui lắm rỳ bố đã trở về với mình.yêu thương bos tăng lên gấp bội.mỗi ngày dùi bố đy lại.rồi làm nạng cho bố tập đy,nấu những món ngon cho bố hồi lại sức.làm nhưng cái ấy chỉ mong nhưng cái đó có thể thay phần nào nhưng yêu thương mà mình kko nói ra.
Cho dến bây giờ,bố đã bình ohục hẳn đy lại đc làm việc đc,mình vẫn chưa 1 lần nào nói đc ra câu yêu bố,thương bố.Có thể mình ko dám nói,nhưng mình sẽ dùng hành động để thể hiện nó.
Một khi có bố và cộng thêm yeu thương thỳ tất cả chẳng là rỳ ngoài niền hạnh phúc
Bố ơi con yêu bố.Nhiều lắm!!!!!!!!!!
 

Motiensinh

Thanh Niên Xóm
:eek:nion-head13::eek:nion-head13::eek:nion-head13:
 

nh0c_tyt

Thanh Niên Xóm
týt học xa lắm nhỳn bọn nó đc bố đưa đy học mà thèm ước j týt đc như bọn nó trước týt hok yêu bố đâu nhưng h càng nghĩ càng thấy cả đời bố phải vất vả nuôi minh nên týt muốn làm 1 cái j đó để bố đc vui lắm nhưng ko hiểu sao týt ko ngồi vs bố đc ngoài 3 tiếng :eek:nion-head7:
 
L

>l<_Gió_>l<

Guest
nếu cảm thấy hay thỳ thank đy ná.bài viết thật 100% của tớ sau vụ đy thy em xi đấy :thanhcong::thanhcong::thanhcong:
 
Bên trên