Hạnh phúc thật mong manh nhưng em vẫn chờ, vẫn mong...

suiz

Thanh Niên Xóm
Đời người bao giờ chả có khi vui, khi buồn, lúc nhớ nhung hay giận dỗi... Phải như vậy ta mới là sống mà không phải chỉ là tồn tại. Em đã rất nhiều lần tự dặn mình như vậy và cũng đang học dần cách quen, cách cảm nhận và cám ơn đến những nỗi buồn. Nhưng có những khoảng thời gian dẫu cho em đã gắng vẫn không thể chấp nhận được, nó gắn liền với một nỗi buồn mang tên "buồn vu vơ". Nghe thật là kì phải không anh? Chỉ là "buồn vu vơ" thôi mà. Chắc anh hay bất kì ai nghe thấy cũng nghĩ đó chỉ đơn giản là chút cảm xúc thoáng buồn của một đứa con gái tính khí thất thường, sẽ mau qua thôi. Nhưng với em không phải vậy. Em gọi tên nó là "vu vơ" bởi nó luôn đến bất chợt, dù cho xung quanh em mọi thứ rất tuyệt vời, không có gì đáng để bận tâm cả. Nhưng chính thế với em mới thật đáng sợ. Bởi nó tới mang theo tất cả những gì đau lòng trong cả một quãng thời gian - là TẤT CẢ...

Bây giờ em cũng đang gắng chịu đựng điều đó. Bao nhiêu đắng cay, giận hờn giữa hai chũng ta chợt ùa về làm em như muốn nghẹt thở. Và em đau, đau, đau thật đấy. Đau đến mức em thậm chí không thể khóc nổi. Thời gian ngắn thế thôi mà sao lắm chuyện đến thế? Em nhớ... nhớ những khi mình cãi nhau, những khi hiểu lầm, những khi giận dỗi... nhớ những lời anh nói, những việc anh làm khiến em tổn thương... nhớ tới những kỉ vật quá khứ của anh... nhớ những hình ảnh anh bên ai, những lời nói quan tâm, những tiếng cười hạnh phúc anh dành cho ai mà em đã cố gắng xóa nhoà... nhớ những khi có giọt nước mắt lăn trên má anh, má em mặn chát... Mọi thứ cứ dần dần rõ ràng hơn, và tim em thì càng đau hơn, đau hơn. Em gắng nghĩ tới nhữngkhi ta hạnh phúc, những kỉ niệm êm đềm nhưng rốt cuộc chỉ khiến nỗi đau như nhân lên và đâu đó trong trái tim em có thứ gì đó đổ vỡ, nát vụn... là niềm tyn của em vào tình yêu của anh.

Thực ra hầu hết mọi điều đáng tiếc giữa hai chúng ta đều có chung một nguyên nhân sâu xa là do em không tyn vào tình yêu của anh. Là lỗi của em khi em đã quá đa nghi, quá hay nghĩ linh tinh và đã quá tự ti... Là lỗi của anh khi không thể khiến em cảm nhận được tình yêu của anh như thế nào, khi anh chỉ chia sẽ với em những niềm vui mà bỏ quên đi những đau buồn trong cuộc sống của anh, khi anh nói, anh làm những việc khiến em nghi ngờ vị tri của em trong lòng anh... Bởi anh biết không? Câu nói "anh yêu em" thật sự trừu tượng lắm. Đâu ai có thể cân đong đo đếm hay kiểm tra được đâu. Còn em luôn cảm giác em không là gì cả để rồi lại nói những lời giận hờn, những lời đắng cay làm anh nghĩ anh không quan trọng, nghĩ em không yêu anh, làm tổn thương hai chúng ta, làm cả anh và em đều từng nhiều lần phải khóc. Trong thâm tâm em luôn biết lời chia tay vốn không nên nói ra, nhưng em đã nói nhiều quá rồi phải không anh? Em xin lỗi anh nhiều nhé. Vì con quỷ tự ti trong em lớn lên mỗi khi buồn để rồi dẫu có gắng gìm lại em vẫn nói ra dù cho em cũng đâu muốn, dù cho em cũng rất sợ mất chút yêu thương, chút hạnh phúc vốn đã quá mong manh...

Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ? Em đã tự hỏi mình hàng ngàn lần nhưng em vẫn không biết tại sao em vẫn luôn nghĩ mình không quan trọng. Vì sao dẫu cho có lúc anh đã gắng quan tâm thật nhiều, tốt thật nhiều, chiều em thật nhiều nhưng vẫn không thể khiến trái tim em ấm hơn để có những khi bên anh mà em vẫn thấy thật cô đơn, thật lạnh lẽo, lạc lõng, và vẫn thấy nhớ anh thật nhiều. Rồi lại nghĩ vẩn vơ, lại để những nỗi đau, nỗi buồn gặm nhấm, lại thứ trắng đêm như hôm nay.

Em biết mình không phải người đầu tiên anh yêu. Cũng có khi nghĩ đến em cũng hơi chạnh lòng, nhưng không sao bởi đó là chuyện quá khứ, là vì em gặp anh sau. Nhưng có lẽ em sẽ không phải người cuối cùng. Và điều đó khiến em thực sự đau lòng. Bởi em chỉ là một cơn gió thoáng qua, là một trong rất nhiều chiếc bóng đèn mà em đã từng chỉ anh xem. Có những khi em gắng nhìn anh thật lâu như muốn lưu giữ lấy khuôn mặt ấy, dáng hình ấy vào tim để lỡ như mai này anh vụt mất.

Có thể mai này xa rồi, anh sẽ không còn nhớ em nữa.
Còn em cũng có thể sẽ yêu một ai đó khác, hay không còn tin vào tình yêu như ngày trước khi anh tới.
Nhưng có một điều em být chắc. Có thể trong đường đời tấp nập sẽ có những khi em tạm quên anh, quên quá khứ của chúng ta nhưng sẽ không bao giờ em quên hẳn được anh. Bởi anh là người đầu tiên em yêu và bây giờ đây, ngay khi đau buồn nhất, ngay khi em không tin anh nhất em vẫn cảm nhận được em yêu anh thật nhiều.

Vậy dù cho em có làm gì, có nói gì đi chăng nữa hãy nhớ rằng em vẫn yêu anh nhiều, đừng bao giờ nói em chỉ coi anh là đồ vật, đừng bao giờ nói anh không quan trọng, đừng bao giờ nói em không yêu anh, đừng bao giờ nói anh không xứng đáng để yêu em, để được em yêu. Đừng bao giờ anh nhé. Anh thật sự rất đặc biệt, rất quan trọng với em...

Vợ yêu anh nhiều...
Suiz...s2...Bizy
 
Bên trên