Vô Tình Yêu
Administrators
Hàng tá con trai vây quanh, tôi chẳng màng. Tôi có sự lựa chọn của riêng tôi, luôn gây “sốc”, bất ngờ. Và, tôi đã chọn anh, một gã trai bình thường, ngang bướng và… tròn xoe.
Một chiều cuối năm, “con dế” của tôi rung lên: “Nhỏ, karaoke tiễn năm cũ! Đến nhanh!”. “Ok”.
Tôi đến, lố nhố vài gã trai lạ. Mặc, tôi lao vào cạnh nhỏ bạn thân, cầm mic, hò hét thoải mái, tự nhiên như chốn không người (tính tôi “vô tư” lắm!), tay cầm ly bia, miệng “dzô...dzô” như dân bợm thứ thiệt mặc dù hét xong rồi… đặt ly xuống, miệng cười toen hoét.
Nhìn cái vẻ ngoài “vui như tết” của tôi, chẳng ai biết trong lòng tôi đang đau thắt lại vì mối tình vừa đổ vỡ. Rồi, anh nhẹ nhàng đến ngồi cạnh tôi, dùng ly cụng nhẹ ly tôi và… cười. Nụ cười của anh quả thật làm lòng tôi ấm lại, chiều cuối năm bỗng có ý nghĩa hơn. Ừ, thì cười, thì vui cho hết ngày, hết tháng.
Cuộc chia tay làm tôi mất ngủ trầm trọng. Tôi thường mượn men bia hòng tìm cho mình giấc ngủ mộng mị. Nhỏ bạn “chia buồn” cùng tôi lại hay rủ theo anh “cho có người đưa về”! Thế rồi, mỗi khi chếnh choáng trong men say, anh lại cho tôi “mượn” bờ vai để tựa. Im lặng và kiên nhẫn.
Một ngày, tôi chợt nhận ra ánh mắt khác lạ từ nơi anh, cảm giác ấm áp từ bờ vai anh, vòng tay xiết nhẹ và tim tôi bắt đầu lỗi nhịp. Tôi không say nữa, lại lao vào công việc không mệt mỏi.
Vậy mà, chẳng bao giờ anh nói yêu tôi. Thỉnh thoảng, một tin nhắn “miss u” hiện lên trên điện thoại, thế thôi. Hình như có một bức tường vô hình ngăn cách tôi và anh. Những lúc chúng tôi bên nhau thật vui và hạnh phúc nhưng khá hiếm hoi. Thành thật mà nói, chưa bao giờ chúng tôi là một cặp tình nhân thật sự, gọi là bạn bè cũng không nốt. Một thứ tình cảm lưng chừng giữa yêu và bạn.
“Hắn thất tình nặng lắm. 4 năm rồi. Không thể yêu thêm một ai khác nữa đâu!”, nhỏ bạn tôi cảnh báo. Đôi lần, tôi nhủ lòng mặc xác “gã trai đáng ghét, kiêu ngạo và khó hiểu” này đi, quanh mình thiếu gì người tốt hơn. Nhưng, con tim có lý lẽ của riêng nó. Tôi tin, điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.
Một năm trôi qua, tôi phát hiện cái “lý sự cùn” của tôi đã “cùn” thật sự, ít ra là với anh. Tình hình chẳng có gì thay đổi. Tôi với anh tuy gần đấy nhưng vẫn còn xa lắm. Tôi dần nhận ra tôi đã “lý tưởng hóa” về anh từ những thông tin ít ỏi. Tôi cảm thấy anh không thật lòng với tôi. Không bao giờ anh hỏi tôi vì sao gọi anh là “virus”, cái nick mà tôi đặt cho anh “nhào nặn” bằng sự yêu thương. Anh có nhiều hành động có thể gọi là “kỳ quặc” mà những người đang yêu không thể lý giải được: Quan tâm đấy nhưng chia sẻ thì không…
Trải qua nhiều mối tình “vắt vai”, tôi từng được yêu và hiểu rất rõ thế nào là tình yêu. Với anh, yêu ư? Chắc chắn không. Thời gian trả lời ư? Ừ, thì thời gian đã trả lời rồi đấy. Có lẽ, anh đối với tôi chỉ “yêu nhau làm vui”. Cũng có thể anh đã rung động vì tôi nhưng vết đau tình vẫn còn là nỗi ám ảnh, anh sợ…
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn quyết định xa anh, chia tay một “cuộc tình” chưa hề “bắt đầu”. Phải vậy thôi. Nhiều cơ hội khác đang chờ đợi tôi. Tôi không thể nuôi mãi một mối tình “ảo”. Anh không dành cho tôi, hay nói cách khác, tình yêu không đủ lớn để kéo chúng tôi lại gần nhau. Anh và tôi như hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi. Tôi sẽ không ghét anh, vẫn nghĩ về anh bằng những ký ức đẹp. Bởi, với tôi, con người thật của anh chính là người đàn ông tôi tìm kiếm trong cuộc đời.
Thật lạ, ngay khi ngồi viết những dòng này, tôi vẫn mong anh rũ bỏ tất cả sự hoài nghi về tình yêu để thật lòng đến bên tôi. Tôi sẽ cho anh biết điều kỳ diệu của tình yêu. Nhưng, chẳng thể nào đâu, Virus nhỉ!
st (Theo Tuổi Trẻ Online)
Một chiều cuối năm, “con dế” của tôi rung lên: “Nhỏ, karaoke tiễn năm cũ! Đến nhanh!”. “Ok”.
Tôi đến, lố nhố vài gã trai lạ. Mặc, tôi lao vào cạnh nhỏ bạn thân, cầm mic, hò hét thoải mái, tự nhiên như chốn không người (tính tôi “vô tư” lắm!), tay cầm ly bia, miệng “dzô...dzô” như dân bợm thứ thiệt mặc dù hét xong rồi… đặt ly xuống, miệng cười toen hoét.
Nhìn cái vẻ ngoài “vui như tết” của tôi, chẳng ai biết trong lòng tôi đang đau thắt lại vì mối tình vừa đổ vỡ. Rồi, anh nhẹ nhàng đến ngồi cạnh tôi, dùng ly cụng nhẹ ly tôi và… cười. Nụ cười của anh quả thật làm lòng tôi ấm lại, chiều cuối năm bỗng có ý nghĩa hơn. Ừ, thì cười, thì vui cho hết ngày, hết tháng.
Cuộc chia tay làm tôi mất ngủ trầm trọng. Tôi thường mượn men bia hòng tìm cho mình giấc ngủ mộng mị. Nhỏ bạn “chia buồn” cùng tôi lại hay rủ theo anh “cho có người đưa về”! Thế rồi, mỗi khi chếnh choáng trong men say, anh lại cho tôi “mượn” bờ vai để tựa. Im lặng và kiên nhẫn.
Một ngày, tôi chợt nhận ra ánh mắt khác lạ từ nơi anh, cảm giác ấm áp từ bờ vai anh, vòng tay xiết nhẹ và tim tôi bắt đầu lỗi nhịp. Tôi không say nữa, lại lao vào công việc không mệt mỏi.
Vậy mà, chẳng bao giờ anh nói yêu tôi. Thỉnh thoảng, một tin nhắn “miss u” hiện lên trên điện thoại, thế thôi. Hình như có một bức tường vô hình ngăn cách tôi và anh. Những lúc chúng tôi bên nhau thật vui và hạnh phúc nhưng khá hiếm hoi. Thành thật mà nói, chưa bao giờ chúng tôi là một cặp tình nhân thật sự, gọi là bạn bè cũng không nốt. Một thứ tình cảm lưng chừng giữa yêu và bạn.
“Hắn thất tình nặng lắm. 4 năm rồi. Không thể yêu thêm một ai khác nữa đâu!”, nhỏ bạn tôi cảnh báo. Đôi lần, tôi nhủ lòng mặc xác “gã trai đáng ghét, kiêu ngạo và khó hiểu” này đi, quanh mình thiếu gì người tốt hơn. Nhưng, con tim có lý lẽ của riêng nó. Tôi tin, điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.
Một năm trôi qua, tôi phát hiện cái “lý sự cùn” của tôi đã “cùn” thật sự, ít ra là với anh. Tình hình chẳng có gì thay đổi. Tôi với anh tuy gần đấy nhưng vẫn còn xa lắm. Tôi dần nhận ra tôi đã “lý tưởng hóa” về anh từ những thông tin ít ỏi. Tôi cảm thấy anh không thật lòng với tôi. Không bao giờ anh hỏi tôi vì sao gọi anh là “virus”, cái nick mà tôi đặt cho anh “nhào nặn” bằng sự yêu thương. Anh có nhiều hành động có thể gọi là “kỳ quặc” mà những người đang yêu không thể lý giải được: Quan tâm đấy nhưng chia sẻ thì không…
Trải qua nhiều mối tình “vắt vai”, tôi từng được yêu và hiểu rất rõ thế nào là tình yêu. Với anh, yêu ư? Chắc chắn không. Thời gian trả lời ư? Ừ, thì thời gian đã trả lời rồi đấy. Có lẽ, anh đối với tôi chỉ “yêu nhau làm vui”. Cũng có thể anh đã rung động vì tôi nhưng vết đau tình vẫn còn là nỗi ám ảnh, anh sợ…
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn quyết định xa anh, chia tay một “cuộc tình” chưa hề “bắt đầu”. Phải vậy thôi. Nhiều cơ hội khác đang chờ đợi tôi. Tôi không thể nuôi mãi một mối tình “ảo”. Anh không dành cho tôi, hay nói cách khác, tình yêu không đủ lớn để kéo chúng tôi lại gần nhau. Anh và tôi như hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi. Tôi sẽ không ghét anh, vẫn nghĩ về anh bằng những ký ức đẹp. Bởi, với tôi, con người thật của anh chính là người đàn ông tôi tìm kiếm trong cuộc đời.
Thật lạ, ngay khi ngồi viết những dòng này, tôi vẫn mong anh rũ bỏ tất cả sự hoài nghi về tình yêu để thật lòng đến bên tôi. Tôi sẽ cho anh biết điều kỳ diệu của tình yêu. Nhưng, chẳng thể nào đâu, Virus nhỉ!
st (Theo Tuổi Trẻ Online)