hjc, thật là buồn.
Mọi người đã nghe bài hát " Tiết học cuối cùng" của Đại Nhân và Hòa Mi chưa?
đây là bài viết của mình cho báo trên hocmai. Dòng cảm xúc được viết theo giai điệu và lời bài hát. Vì số báo đó đã được đăng nên mình nghĩ mình có thể post lại bài đó ở đây. Chúc các anh chị lớp 12 vui vẻ và thành công trên con đường tương lai của mình
Tích tắc!!...Tích tắc!!
Đồng hồ vẫn gõ nhịp... Thời gian vẫn đang trôi.... Phượng vĩ vẫn đua nhau nở rộ....Tiếng ve vẫn inh ỏi cả khoảng không gian rộng lớn....Mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường. Duy chỉ có buổi học hôm nay là khác lạ. Đúng, buổi học cuối cùng của 12 năm cuộc đời học sinh thì phải khác chứ, sao có thể giống những buổi học bình thường được.
Lớp học im ắng một cách lạ thường. Im đến nỗi người ngồi đầu lớp cũng nghe được tiếng tích tắc tích tắc tẻ nhạt của chiếc đồng hồ treo tường ở cuối lớp.
Buổi học cuối cùng, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Người thì buồn vì sắp phải xa thầy cô, bạn bè, lớp học...Người thì vui vì thấy mình trưởng thành hơn..Người thì xốn xang trong lòng khi nghĩ về những kỉ niệm thân thương thời học sinh...Người thì lo lắng cho mùa thì sắp tới...Thế nhưng, thời gian lại vô tình, cứ mặc sức trôi mà không thèm để ý đến tâm trạng của một ai hết.
Thời gian cứ như những cơn gió vô hình một chiều. Nó mải miết bay, bay mãi, không ngừng không nghỉ, bay đến cuối chân trời cũng không bao giờ quay ngược trở lại. Để rồi giờ đây, chúng ta lại phải nói với nhau những lời chia tay buồn bã, ngậm ngùi, đầy tâm trạng. Chia tay mái trường. Chia tay lớp học. Chia tay chỗ ngồi thân quen. Chia tay bạn bè. Chia tay thầy cô.... Nhưng buồn nhất là phải chia tay 12 năm cuộc đời học sinh đáng nhớ. Buổi học hôm nay- buổi học cuối cùng, cũng chính là buổi học chia tay. Bỗng thấy nuối tiếc sao những giấc mơ học sinh, mới hôm nào còn đây mà giờ sao thấy xa xôi quá!! Nhìn xem! Cô bạn xinh đẹp ngoài kia, cứ thẫn thờ nhìn cánh phượng rơi, đôi môi đỏ rực như cánh phượng đang lẩm bẩm câu hát: " ...Cánh hoa ơi xin đừng mãi rơi, ve sầu ơi đừng kêu lên nữa, mãi trong ta sẽ không phôi phai, ngày tháng qua... sẽ không phai nhoà.....". Hay như cậu trai kia, lén lút viết dòng thư: " Chiều nay, ở chỗ ghế đá chúng ta hay ngồi nhé!" rồi nhanh lẹ kẹp vào quyển vở nhỏ bạn gái thân bấy lâu. Phải chăng cậu muốn nói lời chia tay một cách thật đặc biệt? Nhưng rồi sao, khi bắt gặp nụ cười đáng yêu của cô bạn, cậu như một tên ngốc không biết nói. Mặc dù lòng rất muốn nói ra nhiều điều nhắn nhủ, yêu thương nhưng tất cả đều vụt đâu mất khi nghĩ về thực tại: hôm nay là ngày cuối, ngày chia tay. Run. Không đủ dũng khí để nói. Chỉ một câu thôi: " Chúc ấy thi tốt!!" cũng trở nên khó khăn vậy đấy.
Trong lớp, ai nấy đều vội vã viết cho nhau những trang lưu bút cuối cùng với mong muốn cố níu giữ lại những kỉ niệm ngày tháng qua và nhắc cho chủ nhân từng cuốn sổ lưu bút không bao giờ được quên mình. Ngày tháng cũ có biết bao nhiêu điều đẹp đẽ, tựa như giấc mơ đêm hôm qua nhưng thực ra là đã rất lâu rồi. Và giờ đây, nó được nhắc lại và lưu giữ trong những trang sổ lưu bút xanh màu mực.
Xa nhau, ai nấy đều buồn! Và không chỉ tụi con gái yếu đuối mới khóc mà mấy tên con trai hàng ngày tỏ vẻ mạnh mẽ hôm nay cũng đỏ hoe đôi mắt. Mặc dù vậy nhưng lũ con trai cũng gượng cười nói với tụi con gái : " Thôi nào, nín đi, đúng là đàn bà con gái phiền phức! Nín đi, khóc nhìn xấu đi bây giờ!!". Đáng lẽ nhận được những lời an ủi nhẹ nhàng như thế của phái mạnh thì phái yếu sẽ đỡ buồn hơn nhưng không hiểu sao tụi con gái lại bật khóc to hơn.
Thầy cô giáo hôm nay cũng thật khác lạ! Bỗng thấy thầy cô sao hiền dịu thế, trìu mến thế!!Những lời thầy cô nói hôm nay như khắc sâu vào xương vào tim mỗi người. Từng lời nói trở nên dễ hiểu và thân thương lạ thường! Những bài học ngày hôm nay là những lời dặn dò, lời nhắn nhủ của thầy cô cho từng bạn trong lớp chứ không phải là những bài giảng được soạn sẵn trong giáo án. Thật ý nghĩa biết bao!! Và chỉ khi điều gì đó có ý nghĩa, con người ta mới cố gắng tìm cách níu giữ nó lại... mãi mãi. Hỡi những yêu thương, đừng bao giờ tan biến!! Hãy lưu giữ, lưu giữ hết, không bỏ sót điều gì. Tất cả những cử chỉ, lời nói ngày hôm nay đều là những kỉ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng.
Ai nấy đều mong "kìm chân" được thời gian nhưng vốn dĩ thời gian vô hình, không thể nắm, không thể bắt.Vậy nên, điều ước có đựơc " chiếc đồng hồ thần kì" của mèo máy Đôremon của một học sinh lớp 12 lúc này cũng không có gì là trẻ con hay đáng buồn cười cả.
.....Thời gian ơi,
Cho ta một điều ước
Hãy một lần ngừng trôi.....
Đúng, chỉ một lần thôi, nhưng....thực sự là không thể được. Vì thế, hãy trân trọng những giây phút bên nhau khi còn là học sinh các bạn nhé!!!!Rời xa tất cả....buồn lắm.....chẳng ai nỡ xa đâu...!