(Truyện dài – Gào)
LTS: Truyện viết trong giờ nghỉ trưa!
Những con điếm thành phố và đám cave học đường!
Thói quen mường tượng!
….Hàng ngày, nó vẫn… xảy ra như vậy….
*Truyện này ko tặng ai!
Có lẽ nào, truyện sẽ dài mãi???
PhầnI: Mở đầu (Có thể sẽ chưa hiểu gì đâu…)
Hắn co giật trong tiếng thở gấp gáp của cái nắng hè oi bức. Hà Nội mùa này nắng cháy, da thịt hắn như bủng beo in hình một kẻ trốn chạy bất thường. Mường tượng như Zyn là một kẻ đào tẩu, thời gian xa xứ quá lâu, khiến hắn khó có thể hoà nhập với ko khí kỳ nghỉ hè ở Hà Nội, bởi châu Âu khác xa châu Á, và Hà Nội ko phải là nước Mỹ…
Hắn đi du học. Cái giống du học sinh về nước vào mùa hè lan tràn trên từng kẽ phố nóng nẩy này. Về ào ạt và ồn ào, chiếm lĩnh không gian party và hội hè sôi động. Để rồi trong 1 ngày hè nóng định mức, tất cả bọn họ lại đổ bộ chạy đi….
Zyn về kéo theo một mối tình xa xứ, Za, cô bạn gái có cái tên đồng âm khác lạ… Ánh mắt nhìn yếu đuối trên thân thể phụ nữ khẳng khiu, nước da trắng và mái tóc dài gợi dục. Những người con gái gầy yêu với nhánh tay như nhánh cây bỗng nhiên vô tình như đang níu kéo mời gọi yêu thương bởi họ yếu đuối. Ngực Za phẳng lỳ, mông ko có, và xương in hình đến tận chân mày. Dễ nhìn nhưng ko xinh đẹp, cái thân hình kẹp lép chẳng mấy dễ thương. Nhưng ai đó đã nói rắng, nước da trắng xanh yếu đuối khiến người con gái có ma lực chèo kéo….Và cũng chính ai đó đã từng nói rằng, những ả đàn bà như thế, có thói quen tập rên mỗi ngày….
Nó bỗng giật mình khi nghĩ về những con điếm gầy chuyên nghiệp…. Nó vội vã xua ý nghĩ ghen tức ấy ra khỏi đám mây u ám vây quanh mình. Thực tình chẳng dễ. Hẳn Za và Zyn ko phải là một cặp tình nhân kệch cỡm. Theo một lý luận logic chặt chẽ nào đó, thì họ khá là đẹp đôi. Sự đẹp đôi quy chuẩn bởi thước đo hoà hợp giữa thiên thần và ác quỷ, như Marc Levy đã viết trong truyện của ông. Một sự ngẫu nhiên tình cờ. Trên cái bờ môi khô nẻ của một chàng trai già nua,ko mạnh khoẻ như Zyn, nét đẹp nam tính dường như bị lu mờ dần bởi tính kiêu căng và tự phụ, nhưng thực sự ko thể phu? nhận rằng anh đẹp một cách yếu ớt. Còn người yêu anh, cô nàng mong manh trong dáng điệu mảnh khảnh, cách xa Zyn một số tuổi nhất định. Phi công trẻ lái máy bay bà già là điều mà người ta hay nói. Nhưng xã hội giờ đây đã công nhận trẻ hay già đều có thể là đẹp đôi.
Nó chơi vơi với những suy nghĩ về kiểu yêu ko chính thống, và những mối tình ko cột mốc. Như Zyn và Za, bọn họ có đi hết quãng đường dài để sống với nhau đến già ko? Điều đó tuy ko phải là điều mà nó quan tâm nhiều nhất, nhưng cũng ko hẳn ko ảnh hưởng đến cuộc sống của nó một chút nào.Tất cả đều quá mông lung. Họ là 2 nhân vật điểm xuyết cho một câu chuyện dài mà nó - một tay viết ko chuyên đang cố gắng luồn trong đám người đang lách để viết. Bây giờ, có quá ư nhiều những người chăm chỉ viết, họ viết và họ trẻ, nó trẻ và thậm chí họ còn trẻ hơn nó. Họ viết những thứ nông toèn toẹt, ko chiều sâu, và truyện của họ may mắn được đăng nhan nhản trên các tạp chí chính thống dành cho lứa tuổi xì tin. Nơi mà những biên tập viên luôn ưu ái cho những tác phẩm mang tính cổ động cao, ko tình dục, và ít khát vọng sống. Đó là tất cả những gì họ cần cho một câu chuyện thị trường. Nó mường tượng mình bị đẩy ra ngoài xã hội của những người viết. Vì vậy, nó quyết định đóng vai trò một người quan sát viên. Chăm chú nhìn ngắm thế giới biến động chậm quanh mình để chuyển tải qua ngòi bút nhanh. Nó lặng lẽ tua mọi chuyện lại và sắp xếp chúng. Xét cho cùng, Zyn và Za mở đầu âu cũng ko hợp lý. Nhưng vô hình chung, nó nghĩ, họ là một hình mẫu, trong tổng thể rất nhiều cặp tông lệch tông mà nó phải gặp hàng ngày.
Sáng thứ bẩy, Zyn nhắn tin cho nó, cái giọng điệu não nề của Zyn in lên từng từ ngữ trong tin nhắn vô tri: “Anh nghẹt thở, anh chỉ muốn được giải thoát!”
Nó chau mày, Zyn đáng thương, ảnh hưởng của cô nàng tong teo kia đã có gì khiến anh ko thoải mái. Nó uể oải, buông điện thoại xuống giường, ko trả lời…
Mười lăm phút sau, nó nhận được một tin nhắn khác, ko phải từ Zyn mà từ một chàng trai mỹ miều. Anh ta là kiến trúc sư, một người tài năng và thăng hoa trong từng nét vẽ, những công trình mà anh ta thiết kế và thi công luôn mang một cái gì đó phiêu linh và ảo tưởng. Anh ta cứ như một người ngất ngưởng trên cao, với bao toan tính và bộn bề suy nghĩ.
Zyn 20 và anh ta 24.
Họ là anh em họ.
Có lẽ chính vì vậy mà dù ở thời điểm,. ko gian khách quan hay vị trí chủ quan nào, họ - cùng chung dòng máu họ hàng, nên luôn có điểm tương đồng ở thói quen trốn chạy.
Nếu như nó quen Zyn 3 năm trước đây, ngay trước khi anh bước đi hoà mình vào xứ sở phương Tây, đa chiều văn hoá. Thì nó đã quen anh họ Zyn – Philips, một chàng trai có cái tên Tây và ngoại hình Việt trước đó 1 năm. Họ quen nhau, chơi với nhau, theo cái dây xích phức tạp của cuộc sống. Đó là thói quen xâu chuỗi các mối quan hệ một cách ko định nghĩa mà chỉ có chúa trời mới hiểu.
Đã từng có giờ phút nào đó, cách đây một thời gian, có thể là vài tháng, cũng có thể đã vài năm. Nó ko còn muốn nhớ. Nó đã yêu Philips - một cơn say nắng tình cờ … và ngã vào vòng tay Zyn, một cách tình cờ say nắng. Nhưng rồi trò chơi của bộ ba đã ra đi ko cần kết thúc…Chẳng ai có lỗi! ?
Quay trở về với tin nhắn của Philips, nó trợn tòn mắt, ko hình dung nổi mình đang đọc một câu hỏi hay 1 lời nói mang tính chất khẳng định cao: “Em nghĩ sao về một đứa bé? Em nghĩ sao khi một người đàn ông còn đang rất trẻ, chưa vơ, và được báo rằng mình sắp có con?”
……………………..
Nó mím môi, soạn tin nhắn bằng ký tự đầu tiên là hình mặt cười đầy châm biếm: “
Em nghĩ rằng người đàn ông đó hẳn đã biết cách xuất tinh!”
……………………..
Một buổi chiều trôi đi thầm lặng…. Tin nhắn của nó gửi đi ko lượm lặt được nổi một câu trả lời.
Nó thay quần áo, vội vã xách túi ra ngoài… trời đang mưa…
Nó ngước lên..
Một hạt mưa lăn vội vã trên khoé má….
Chuyện tình tay ba… lẽ ra ko nên kết thúc gì cả…
Nó lao đi, cổ hặng nghẹn đắng ngắt…
Hơi thở trở nên phì phò…
Xe đột nhiên ngã xoè…
Nó bị hất văng lên vỉa hè…
Bất tỉnh!
(Còn nữa)
Gào, 24/07/07
LTS: Truyện viết trong giờ nghỉ trưa!
Những con điếm thành phố và đám cave học đường!
Thói quen mường tượng!
….Hàng ngày, nó vẫn… xảy ra như vậy….
*Truyện này ko tặng ai!
Có lẽ nào, truyện sẽ dài mãi???
PhầnI: Mở đầu (Có thể sẽ chưa hiểu gì đâu…)
Hắn co giật trong tiếng thở gấp gáp của cái nắng hè oi bức. Hà Nội mùa này nắng cháy, da thịt hắn như bủng beo in hình một kẻ trốn chạy bất thường. Mường tượng như Zyn là một kẻ đào tẩu, thời gian xa xứ quá lâu, khiến hắn khó có thể hoà nhập với ko khí kỳ nghỉ hè ở Hà Nội, bởi châu Âu khác xa châu Á, và Hà Nội ko phải là nước Mỹ…
Hắn đi du học. Cái giống du học sinh về nước vào mùa hè lan tràn trên từng kẽ phố nóng nẩy này. Về ào ạt và ồn ào, chiếm lĩnh không gian party và hội hè sôi động. Để rồi trong 1 ngày hè nóng định mức, tất cả bọn họ lại đổ bộ chạy đi….
Zyn về kéo theo một mối tình xa xứ, Za, cô bạn gái có cái tên đồng âm khác lạ… Ánh mắt nhìn yếu đuối trên thân thể phụ nữ khẳng khiu, nước da trắng và mái tóc dài gợi dục. Những người con gái gầy yêu với nhánh tay như nhánh cây bỗng nhiên vô tình như đang níu kéo mời gọi yêu thương bởi họ yếu đuối. Ngực Za phẳng lỳ, mông ko có, và xương in hình đến tận chân mày. Dễ nhìn nhưng ko xinh đẹp, cái thân hình kẹp lép chẳng mấy dễ thương. Nhưng ai đó đã nói rắng, nước da trắng xanh yếu đuối khiến người con gái có ma lực chèo kéo….Và cũng chính ai đó đã từng nói rằng, những ả đàn bà như thế, có thói quen tập rên mỗi ngày….
Nó bỗng giật mình khi nghĩ về những con điếm gầy chuyên nghiệp…. Nó vội vã xua ý nghĩ ghen tức ấy ra khỏi đám mây u ám vây quanh mình. Thực tình chẳng dễ. Hẳn Za và Zyn ko phải là một cặp tình nhân kệch cỡm. Theo một lý luận logic chặt chẽ nào đó, thì họ khá là đẹp đôi. Sự đẹp đôi quy chuẩn bởi thước đo hoà hợp giữa thiên thần và ác quỷ, như Marc Levy đã viết trong truyện của ông. Một sự ngẫu nhiên tình cờ. Trên cái bờ môi khô nẻ của một chàng trai già nua,ko mạnh khoẻ như Zyn, nét đẹp nam tính dường như bị lu mờ dần bởi tính kiêu căng và tự phụ, nhưng thực sự ko thể phu? nhận rằng anh đẹp một cách yếu ớt. Còn người yêu anh, cô nàng mong manh trong dáng điệu mảnh khảnh, cách xa Zyn một số tuổi nhất định. Phi công trẻ lái máy bay bà già là điều mà người ta hay nói. Nhưng xã hội giờ đây đã công nhận trẻ hay già đều có thể là đẹp đôi.
Nó chơi vơi với những suy nghĩ về kiểu yêu ko chính thống, và những mối tình ko cột mốc. Như Zyn và Za, bọn họ có đi hết quãng đường dài để sống với nhau đến già ko? Điều đó tuy ko phải là điều mà nó quan tâm nhiều nhất, nhưng cũng ko hẳn ko ảnh hưởng đến cuộc sống của nó một chút nào.Tất cả đều quá mông lung. Họ là 2 nhân vật điểm xuyết cho một câu chuyện dài mà nó - một tay viết ko chuyên đang cố gắng luồn trong đám người đang lách để viết. Bây giờ, có quá ư nhiều những người chăm chỉ viết, họ viết và họ trẻ, nó trẻ và thậm chí họ còn trẻ hơn nó. Họ viết những thứ nông toèn toẹt, ko chiều sâu, và truyện của họ may mắn được đăng nhan nhản trên các tạp chí chính thống dành cho lứa tuổi xì tin. Nơi mà những biên tập viên luôn ưu ái cho những tác phẩm mang tính cổ động cao, ko tình dục, và ít khát vọng sống. Đó là tất cả những gì họ cần cho một câu chuyện thị trường. Nó mường tượng mình bị đẩy ra ngoài xã hội của những người viết. Vì vậy, nó quyết định đóng vai trò một người quan sát viên. Chăm chú nhìn ngắm thế giới biến động chậm quanh mình để chuyển tải qua ngòi bút nhanh. Nó lặng lẽ tua mọi chuyện lại và sắp xếp chúng. Xét cho cùng, Zyn và Za mở đầu âu cũng ko hợp lý. Nhưng vô hình chung, nó nghĩ, họ là một hình mẫu, trong tổng thể rất nhiều cặp tông lệch tông mà nó phải gặp hàng ngày.
Sáng thứ bẩy, Zyn nhắn tin cho nó, cái giọng điệu não nề của Zyn in lên từng từ ngữ trong tin nhắn vô tri: “Anh nghẹt thở, anh chỉ muốn được giải thoát!”
Nó chau mày, Zyn đáng thương, ảnh hưởng của cô nàng tong teo kia đã có gì khiến anh ko thoải mái. Nó uể oải, buông điện thoại xuống giường, ko trả lời…
Mười lăm phút sau, nó nhận được một tin nhắn khác, ko phải từ Zyn mà từ một chàng trai mỹ miều. Anh ta là kiến trúc sư, một người tài năng và thăng hoa trong từng nét vẽ, những công trình mà anh ta thiết kế và thi công luôn mang một cái gì đó phiêu linh và ảo tưởng. Anh ta cứ như một người ngất ngưởng trên cao, với bao toan tính và bộn bề suy nghĩ.
Zyn 20 và anh ta 24.
Họ là anh em họ.
Có lẽ chính vì vậy mà dù ở thời điểm,. ko gian khách quan hay vị trí chủ quan nào, họ - cùng chung dòng máu họ hàng, nên luôn có điểm tương đồng ở thói quen trốn chạy.
Nếu như nó quen Zyn 3 năm trước đây, ngay trước khi anh bước đi hoà mình vào xứ sở phương Tây, đa chiều văn hoá. Thì nó đã quen anh họ Zyn – Philips, một chàng trai có cái tên Tây và ngoại hình Việt trước đó 1 năm. Họ quen nhau, chơi với nhau, theo cái dây xích phức tạp của cuộc sống. Đó là thói quen xâu chuỗi các mối quan hệ một cách ko định nghĩa mà chỉ có chúa trời mới hiểu.
Đã từng có giờ phút nào đó, cách đây một thời gian, có thể là vài tháng, cũng có thể đã vài năm. Nó ko còn muốn nhớ. Nó đã yêu Philips - một cơn say nắng tình cờ … và ngã vào vòng tay Zyn, một cách tình cờ say nắng. Nhưng rồi trò chơi của bộ ba đã ra đi ko cần kết thúc…Chẳng ai có lỗi! ?
Quay trở về với tin nhắn của Philips, nó trợn tòn mắt, ko hình dung nổi mình đang đọc một câu hỏi hay 1 lời nói mang tính chất khẳng định cao: “Em nghĩ sao về một đứa bé? Em nghĩ sao khi một người đàn ông còn đang rất trẻ, chưa vơ, và được báo rằng mình sắp có con?”
……………………..
Nó mím môi, soạn tin nhắn bằng ký tự đầu tiên là hình mặt cười đầy châm biếm: “

……………………..
Một buổi chiều trôi đi thầm lặng…. Tin nhắn của nó gửi đi ko lượm lặt được nổi một câu trả lời.
Nó thay quần áo, vội vã xách túi ra ngoài… trời đang mưa…
Nó ngước lên..
Một hạt mưa lăn vội vã trên khoé má….
Chuyện tình tay ba… lẽ ra ko nên kết thúc gì cả…
Nó lao đi, cổ hặng nghẹn đắng ngắt…
Hơi thở trở nên phì phò…
Xe đột nhiên ngã xoè…
Nó bị hất văng lên vỉa hè…
Bất tỉnh!
(Còn nữa)
Gào, 24/07/07