Vô Tình Yêu
Administrators
Có người nói rằng trên đời này có 3 điều quý giá nhất đó là : có 1 người nào đó để yêu thương, có một việc gì đó để làm và có 1 điều gì đó để hi vọng. Cô bé ấy đã từng có cả 3 điều đó, đã từng được cảm thấy thế nào là niềm hạnh phúc và rồi cũng đã từng được nếm trải nỗi đắng cay. Con người ta sống trên đời chẳng thể nói trước được bất cứ điều gì cả.
Cái tết năm đó, cái Tết đáng nhớ đó đã đánh dấu 1 bước thay đổi trong cuộc sống của cô bé, cô bé đã vô tình gặp lại người bạn từ ngày xưa của mình sau 5 năm xa cách. Một cảm giác khó tả trào dâng và 1 nỗi niềm buồn vô hạn chợt ập đến. Cô cũng chẳng hiểu vì sao cô lại buồn nữa mà lẽ ra thì cô phải vui mới đúng. 2 người gặp lại nhau sau 1 khoảng thời gian lâu như vậy, họ đã nói chuyện với nhau nhiều lắm, nói về những con đường mà họ đã đi qua, về những người mà họ đã gặp, về những khó khăn trở ngại mà họ đã phải vượt qua và cậu bé ấy đã cho cô bé thấy được 1 mặt khác của cuộc sống, cho cô bé thấy được rằng cuộc sống này ko chỉ có màu hồng. Cô bé nhìn cậu bé và tự nhủ lòng mình rằng mình phải có trách nhiệm với cậu ây, phải đưa cậu ấy trở lại là con người ngày xưa của cậu ấy. Bản chất cậu bé là 1 người rất thông minh và tốt bụng nhưng cái gì đã đưa đẩy cậu vào con đường lầm lối này???
Sau buổi gặp ấy, cô bé đã suy nghĩ nhiều lắm và 1 điều lạ là lúc nào cô cũng cảm thấy buồn, thực sự là rất buồn, có lẽ đây là linh cảm, là 1 lời báo trước cho cô. Đến khi xuống trường, cô bé đã đến chỗ cậu bé rất nhiều lần và tự bản thân mình chứng kiến cuộc sống thực tại của cậu bé, cô bé hiểu rằng để đưa cậu ấy bước đi đúng hướng quả thật là rất khó khăn. Cậu bé đã hứa với cô bé rất nhiều lần rằng cậu sẽ thay đổi, cậu sẽ thay đổi vì cô bé. Cô bé đã hi vọng, đã chờ đợi, đã cho cậu bé rất nhiều cơ hội mà cuối cùng thì hoàn cảnh đã chiến thắng và cô bé đã thua, thua trắng tay. Cậu bé bước trở lại cuộc đời cô bé nhẹ nhàng bao nhiêu thì khi cậu bé ra đi đã để lại trong lòng cô bé 1 vết thương tưởng chừng như ko hàn gắn nổi. NGười ta nói rắng sống trên đời này ai chẳng có 1 lần vấp ngã, cô bé đã vấp và đã ngã, ngã đau là đằng khác. Nỗi đau ấy đã đi theo và dai dẳng mãi suốt 2 năm trời. Cô đã buông xuôi tất cả, đã để mặc cho cuộc sống cứ tự nó trôi đi, và cô cảm thấy có lẽ cô đã ở tận dưới chân dốc mất rồi. Người bạn thân của cô đã từng nói" mày đã trượt dài rồi đấy nhưng như thế đã đủ chưa??? Hãy đưa tay đây , tao sẽ kéo mày lên". Cô bé đã cười nhạt mà rằng"mày kéo tao lên hay tao lôi mày xuống".
Cuộc sống là thế, những tưởng mình sẽ làm cho 1 người thay đổi, những tưởng mình sẽ tìm lại được 1 con người mà mình yêu quý, vậy mà cuối cùng nhìn xem, người thay đổi chính là bản thân mình chứ ai, mà lại thay đổi theo chiều hướng tiêu cực nữa chứ. Cô bé đã đánh mất chính bản thân mình, từ 1 người con gái lúc nào cũng vô tư cười đùa vui vẻ, cô đã trở thành 1 cái bóng, 1 cái bóng lúc nào cũng u uất, trầm tư. Lỗi tại ai đây???
2 năm có đủ dài để quên đi 1 người ko???Có đủ dài để hàn gắn 1 vết thương ko??? Bây giờ nghĩ lại cô bé ko cảm thấy đau nữa mà chỉ cảm thấy buồn, 1 nỗi buồn có lẽ sẽ ko bao giờ chấm dứt.
Giờ đây , mỗi bước đi trên đường đời xuôi ngược cô đều nghĩ về cậu bé. Và cô tin rằng một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau.
Trịnh Công Sơn đã từng nói:" sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em biết ko??? Để gió cuốn đi".
nguồn: ST
Cái tết năm đó, cái Tết đáng nhớ đó đã đánh dấu 1 bước thay đổi trong cuộc sống của cô bé, cô bé đã vô tình gặp lại người bạn từ ngày xưa của mình sau 5 năm xa cách. Một cảm giác khó tả trào dâng và 1 nỗi niềm buồn vô hạn chợt ập đến. Cô cũng chẳng hiểu vì sao cô lại buồn nữa mà lẽ ra thì cô phải vui mới đúng. 2 người gặp lại nhau sau 1 khoảng thời gian lâu như vậy, họ đã nói chuyện với nhau nhiều lắm, nói về những con đường mà họ đã đi qua, về những người mà họ đã gặp, về những khó khăn trở ngại mà họ đã phải vượt qua và cậu bé ấy đã cho cô bé thấy được 1 mặt khác của cuộc sống, cho cô bé thấy được rằng cuộc sống này ko chỉ có màu hồng. Cô bé nhìn cậu bé và tự nhủ lòng mình rằng mình phải có trách nhiệm với cậu ây, phải đưa cậu ấy trở lại là con người ngày xưa của cậu ấy. Bản chất cậu bé là 1 người rất thông minh và tốt bụng nhưng cái gì đã đưa đẩy cậu vào con đường lầm lối này???
Sau buổi gặp ấy, cô bé đã suy nghĩ nhiều lắm và 1 điều lạ là lúc nào cô cũng cảm thấy buồn, thực sự là rất buồn, có lẽ đây là linh cảm, là 1 lời báo trước cho cô. Đến khi xuống trường, cô bé đã đến chỗ cậu bé rất nhiều lần và tự bản thân mình chứng kiến cuộc sống thực tại của cậu bé, cô bé hiểu rằng để đưa cậu ấy bước đi đúng hướng quả thật là rất khó khăn. Cậu bé đã hứa với cô bé rất nhiều lần rằng cậu sẽ thay đổi, cậu sẽ thay đổi vì cô bé. Cô bé đã hi vọng, đã chờ đợi, đã cho cậu bé rất nhiều cơ hội mà cuối cùng thì hoàn cảnh đã chiến thắng và cô bé đã thua, thua trắng tay. Cậu bé bước trở lại cuộc đời cô bé nhẹ nhàng bao nhiêu thì khi cậu bé ra đi đã để lại trong lòng cô bé 1 vết thương tưởng chừng như ko hàn gắn nổi. NGười ta nói rắng sống trên đời này ai chẳng có 1 lần vấp ngã, cô bé đã vấp và đã ngã, ngã đau là đằng khác. Nỗi đau ấy đã đi theo và dai dẳng mãi suốt 2 năm trời. Cô đã buông xuôi tất cả, đã để mặc cho cuộc sống cứ tự nó trôi đi, và cô cảm thấy có lẽ cô đã ở tận dưới chân dốc mất rồi. Người bạn thân của cô đã từng nói" mày đã trượt dài rồi đấy nhưng như thế đã đủ chưa??? Hãy đưa tay đây , tao sẽ kéo mày lên". Cô bé đã cười nhạt mà rằng"mày kéo tao lên hay tao lôi mày xuống".
Cuộc sống là thế, những tưởng mình sẽ làm cho 1 người thay đổi, những tưởng mình sẽ tìm lại được 1 con người mà mình yêu quý, vậy mà cuối cùng nhìn xem, người thay đổi chính là bản thân mình chứ ai, mà lại thay đổi theo chiều hướng tiêu cực nữa chứ. Cô bé đã đánh mất chính bản thân mình, từ 1 người con gái lúc nào cũng vô tư cười đùa vui vẻ, cô đã trở thành 1 cái bóng, 1 cái bóng lúc nào cũng u uất, trầm tư. Lỗi tại ai đây???
2 năm có đủ dài để quên đi 1 người ko???Có đủ dài để hàn gắn 1 vết thương ko??? Bây giờ nghĩ lại cô bé ko cảm thấy đau nữa mà chỉ cảm thấy buồn, 1 nỗi buồn có lẽ sẽ ko bao giờ chấm dứt.
Giờ đây , mỗi bước đi trên đường đời xuôi ngược cô đều nghĩ về cậu bé. Và cô tin rằng một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau.
Trịnh Công Sơn đã từng nói:" sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em biết ko??? Để gió cuốn đi".
nguồn: ST