hanzoo_forever
Thanh Niên Xóm
Gần đây, anh hay nhớ tới mấy câu hát:
…dẫu biết em vô tình, mà lòng anh vẫn yêu
Đã biết em hững hờ, mà lòng anh vẫn nhớ thương
Dẫu biết khi yêu ai, lòng này mang đắng cay
Đã chót mang trong tim, một hình bóng dáng ai…
Anh, thật sự là anh đã thầm yêu em từ lâu lắm rồi, em à! Trước đây vì do dự để xác định xem tình cảm của 2 ta là như thế nào…mà anh đã đánh mất em một lần rồi, lúc đó- anh biết mình đau đớn như thế nào, và từ đó anh biết mình đã yêu em thật sự.
Nhưng biết làm sao đây, khi anh biết rõ mình đã có tình cảm với em thì đồng thời cũng là lúc anh không còn cơ hội nào để nói lên điều đó.
Ban đầu anh không muốn chúng ta rơi vào trường hợp kiểu yêu nhau vội rồi cũng chia tay vội như bao nhiêu đôi mà anh đã biết…cho nên anh đã nói là anh không yêu em, rồi anh mất em hồi nào không hay biết.
Nhiều lúc anh còn thầm trách em là anh nói không yêu em chứ đâu có nghĩa là anh sẽ không yêu em đâu, anh muốn từ từ đã, muốn chúng ta hãy hiểu nhau hơn đã rồi hãy…
Và rồi kết quả sau đó thật tệ hại, bất thình lình em nói với anh là em đã nhận lời một người khác…
Nghe khủng khiếp như có trăm ngàn tiếng sét đánh bên tai, anh cố tự dối mình rằng em đang đùa hay là anh nghe nhầm lẫn rồi.
Sau đó, những lúc nói chuyện với em anh cố tỏ ra bình thường không có gì để em khỏi bận tâm chi, vì chuyện của em em cũng đã khổ sở lắm rồi mà.
Kể từ đó, anh chỉ còn mong người em chọn sẽ yêu em thật sự, mong rằng người đó có thể làm cho em không phải đau buồn, không phải khóc nữa…Nhưng mà dường như càng ngày em càng khổ sở và khóc nhiều hơn, những lúc biết như vậy anh thấy xót lắm, thương em lắm…
---------------------------
Ngày tháng trôi qua không lâu, em và người đó lại tan vỡ, phải chăng đó là một phần lý do chính đáng để anh sợ chuyện “yêu vội xa nhau vội”. Anh lại tiếp tục cảm thấy đau xót làm sao khi mà người đó rời xa em không nói một lời, không một lý do…
Càng ngày anh càng nhớ em nhiều, càng thương em nhiều. Ngày xưa khi em nói em yêu anh anh đã không đón nhận, và dường như bây giờ nó lặp lại nhưng ngược lại: anh nói yêu em nhưng em lại không… Chu yện tình lắm lúc trớ trêu, có phải đó gọi là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo?!
Thật ra từ lâu lắm rồi, anh vẫn mong em, vẫn chờ một tình yêu chân thành từ em. Anh vẫn tin rằng tình cảm của em dành cho anh vẫn còn đó. Anh muốn làm người lắng nghe em tâm sự, đưa tay lau dòng nước mắt khi em khóc, cho em bờ vai khi em mệt mỏi. Anh muốn dùng hết trí tưởng tượng và khả năng hài hước… của mình làm cho em cười mãi thôi, làm cho em cảm thấy em là người được yêu thương nhất, hạnh phúc nhất. Em có đón nhận anh?(anh rất mong em trả lời là có)
Bên ngoài anh quen biết không ít cô gái đẹp, đễ thương, đáng yêu…, trên blog anh thì con số này càng nhiều hơn, dù vậy nhưng anh không sao quên được em, trong đầu cứ xuất hiện câu hỏi: giờ này em ra sao...? Nhưng mà mỗi khi nói chuyện điện thoại với em thì anh run run làm sao nên có lúc không nói được gì, dù lúc chuông reo biết em gọi anh rất là mừng đó.
Lắm lúc nhớ em, anh chỉ có thể lấy xem những tấm hình anh cất giữ được về em, anh hay hình dung ngay trước mặt anh là em đang mỉn cười khi nhìn anh, hay là đang cười vì anh chọc cho cười…trong mắt của anh thì em luôn đẹp, đẹp lạ.
Phải chăng qua những lần chia tay và đau đớn, em đã không còn mặn mà gì với chuyện tình yêu? Với con trai em đã không còn tin tưởng? Kể cả anh, giờ đây em cũng e dè, dù trước đây em rất tin tưởng anh?
----------
Mấy câu thơ luôn xuất hiện trên đầu trang nhật ký của anh không phải sự ngẫu nhiên cũng không phải đơn thuần là sở thích đâu, nó có tác dụng nhắc nhở anh không được để mất em, một tâm hồn anh đợi đã từ lâu.
--------------
…dẫu biết em vô tình, mà lòng anh vẫn yêu
Đã biết em hững hờ, mà lòng anh vẫn nhớ thương
Dẫu biết khi yêu ai, lòng này mang đắng cay
Đã chót mang trong tim, một hình bóng dáng ai…
Anh, thật sự là anh đã thầm yêu em từ lâu lắm rồi, em à! Trước đây vì do dự để xác định xem tình cảm của 2 ta là như thế nào…mà anh đã đánh mất em một lần rồi, lúc đó- anh biết mình đau đớn như thế nào, và từ đó anh biết mình đã yêu em thật sự.
Nhưng biết làm sao đây, khi anh biết rõ mình đã có tình cảm với em thì đồng thời cũng là lúc anh không còn cơ hội nào để nói lên điều đó.
Ban đầu anh không muốn chúng ta rơi vào trường hợp kiểu yêu nhau vội rồi cũng chia tay vội như bao nhiêu đôi mà anh đã biết…cho nên anh đã nói là anh không yêu em, rồi anh mất em hồi nào không hay biết.
Nhiều lúc anh còn thầm trách em là anh nói không yêu em chứ đâu có nghĩa là anh sẽ không yêu em đâu, anh muốn từ từ đã, muốn chúng ta hãy hiểu nhau hơn đã rồi hãy…
Và rồi kết quả sau đó thật tệ hại, bất thình lình em nói với anh là em đã nhận lời một người khác…
Nghe khủng khiếp như có trăm ngàn tiếng sét đánh bên tai, anh cố tự dối mình rằng em đang đùa hay là anh nghe nhầm lẫn rồi.
Sau đó, những lúc nói chuyện với em anh cố tỏ ra bình thường không có gì để em khỏi bận tâm chi, vì chuyện của em em cũng đã khổ sở lắm rồi mà.
Kể từ đó, anh chỉ còn mong người em chọn sẽ yêu em thật sự, mong rằng người đó có thể làm cho em không phải đau buồn, không phải khóc nữa…Nhưng mà dường như càng ngày em càng khổ sở và khóc nhiều hơn, những lúc biết như vậy anh thấy xót lắm, thương em lắm…
---------------------------
Ngày tháng trôi qua không lâu, em và người đó lại tan vỡ, phải chăng đó là một phần lý do chính đáng để anh sợ chuyện “yêu vội xa nhau vội”. Anh lại tiếp tục cảm thấy đau xót làm sao khi mà người đó rời xa em không nói một lời, không một lý do…
Càng ngày anh càng nhớ em nhiều, càng thương em nhiều. Ngày xưa khi em nói em yêu anh anh đã không đón nhận, và dường như bây giờ nó lặp lại nhưng ngược lại: anh nói yêu em nhưng em lại không… Chu yện tình lắm lúc trớ trêu, có phải đó gọi là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo?!
Thật ra từ lâu lắm rồi, anh vẫn mong em, vẫn chờ một tình yêu chân thành từ em. Anh vẫn tin rằng tình cảm của em dành cho anh vẫn còn đó. Anh muốn làm người lắng nghe em tâm sự, đưa tay lau dòng nước mắt khi em khóc, cho em bờ vai khi em mệt mỏi. Anh muốn dùng hết trí tưởng tượng và khả năng hài hước… của mình làm cho em cười mãi thôi, làm cho em cảm thấy em là người được yêu thương nhất, hạnh phúc nhất. Em có đón nhận anh?(anh rất mong em trả lời là có)
Bên ngoài anh quen biết không ít cô gái đẹp, đễ thương, đáng yêu…, trên blog anh thì con số này càng nhiều hơn, dù vậy nhưng anh không sao quên được em, trong đầu cứ xuất hiện câu hỏi: giờ này em ra sao...? Nhưng mà mỗi khi nói chuyện điện thoại với em thì anh run run làm sao nên có lúc không nói được gì, dù lúc chuông reo biết em gọi anh rất là mừng đó.
Lắm lúc nhớ em, anh chỉ có thể lấy xem những tấm hình anh cất giữ được về em, anh hay hình dung ngay trước mặt anh là em đang mỉn cười khi nhìn anh, hay là đang cười vì anh chọc cho cười…trong mắt của anh thì em luôn đẹp, đẹp lạ.
Phải chăng qua những lần chia tay và đau đớn, em đã không còn mặn mà gì với chuyện tình yêu? Với con trai em đã không còn tin tưởng? Kể cả anh, giờ đây em cũng e dè, dù trước đây em rất tin tưởng anh?
----------
Mấy câu thơ luôn xuất hiện trên đầu trang nhật ký của anh không phải sự ngẫu nhiên cũng không phải đơn thuần là sở thích đâu, nó có tác dụng nhắc nhở anh không được để mất em, một tâm hồn anh đợi đã từ lâu.
--------------