Giọt nước mắt thật sự...

¹º²

Thanh Niên Xóm
Tôi có một cô bạn rất giỏi piano...Đặc biệt, khi cô ấy chơi piano, gương mặt cô như đắm chìm vào giai điệu bài hát...Cô ta được mọi người đánh giá rất cao về khả năng bộc lộ cảm xúc. Mấy lần xem cô ấy chơi piano, tôi vẫn thường rơi lệ

Và một lần, tôi hỏi cô ấy rằng làm sao cô ấy có thể diễn đạt cảm xúc tốt như vậy....Cô ấy cười và trả lời tôi rằng:" Chỉ cần tập luyện mà thôi, vui, buồn hay tức giận tôi đều được huấn luyện rất kĩ càng. Tôi không biểu đạt thực sự đâu...." Có lẽ vì tôi là bạn của cô ấy nên cô ấy mới nói cho tôi nghe những điều đó....Tôi không thể tin được....

Cô ấy kể với tôi, từ bé đến giờ, cô ta trải qua rất nhiều cảm xúc nhưng vẫn không thể thực sự cảm nhận được những cảm xúc ấy....Những nụ cười, những giọt nước mắt trên sân khấu của cô chỉ là kết quả của những năm tập luyện vất vả....

Thế rồi một ngày kia, cô ấy vào thăm người bà bệnh nặng nằm trong bệnh viện. Tình cờ cô quen được một chàng trai rất tốt bụng. Hai người yêu nhau và cô ấy đã có những-cảm-xúc-rất-thật...
a483d3bc5701a0e035c2e8604a0a2a06_43989562.moemoekyun.jpg

Nhưng người bà của cô ấy bị bệnh về tim và phải có người hiến quả tim để cứu người bà. Cô ấy rất buồn và kể chàng trai ấy nghe....Chàng trai ấy không nói gì...chỉ cúi đầu xuống nghĩ ngợi

Và một hôm, cô ấy nghe điện thoại từ người bà bảo rằng đã có người hiến quả tim và ca phẫu thuật sắp tiến hành. Vì vội quá nên cô chưa kịp hỏi ai là người tốt bụng ấy...Cô chỉ biết ào tới bệnh viện để thăm bà

Người bà ấy kể chàng thanh niên tốt bụng nọ đã hiến quả tim cứu bà. Thật ra thì chàng trai đó đã bị chứng viêm ruột thừa từ lâu và cũng sắp mất...Nhưng anh chàng đó sợ cô lo lắng nên không dám nói....

Cô ấy hét rất to và chạy khỏi bệnh viện...Trời mưa xối xả, cô chỉ đứng đó ngửa mặt lên trời và gào thét.....Rồi cô ấy ngã khuỵu xuống và khóc rất to....Nhiều người chạy lại đỡ cô ta, trong đó có tôi.

Tôi nhắc cô ấy đã muộn giờ cho buổi trình diễn piano...Rồi tôi dìu cô ấy vào xe taxi, chạy thật nhanh. Trong xe, cô ấy vẫn không ngừng khóc...Tôi chỉ biết lau khô quần áo của cô ấy để cô còn kịp vào trình diễn...Lần đầu tiên tôi chứng kiến một người có trái tim đóng băng như cô ta bật khóc....Tôi nghĩ cô ấy đã hiểu thế nào là cảm xúc thật sự của trái tim...

Và cô ấy bước vào sân khấu, không phải với gương mặt thiên thần được đánh phấn rất xinh đẹp, không phải với bộ váy trắng, cô ta muốn trình diễn với gương mặt thật của mình. Rồi cô ấy nói :" Tặng người con trai tôi yêu bài hát này" và bắt đầu chơi một bài rất buồn...Rồi cô ta bật khóc....Lần đầu tiên cô ấy chơi piano với những-giọt-nước-mắt-thật-sự....
 
Bên trên