Hồi Chi Lan xem BOF, khóc mếu khi Jun Pyo gặp tai nạn rồi quên Jan Di, Kiên đã cười trêu cô suốt. Và giờ thì Chi Lan đang mắc căn bệnh tưởng chỉ có trong phim đó, tất cả kí ức về anh trong cô đã bị xoá bỏ.
[N]ắng
Kiên ngồi bên khung cửa sổ trắng. Ngoài trời, từng bông tuyết đáp xuống và chao đảo vì gió. Khung cảnh quen thuộc của mùa đông ở Maine. Chỉ nhìn tuyết thôi mà anh cũng cảm thấy tay mình chợt lạnh cóng. Anh bước đến bên giường bệnh, khẽ nắm lấy tay cô gái và mỉm cười:
- Chi Lan này, tuyết rơi rồi kìa. Em rất thích cùng anh đi dưới tuyết rơi, em nhớ không?
Đôi mắt của Chi Lan hướng ra cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, vô hồn và trống rỗng. Mím chặt môi lại, Kiên giúp cô nằm xuống. Chiếc bờm đỏ của Chi Lan tuột ra, Kiên khẽ gỡ lấy và im lặng nhìn nó. Chi Lan của anh không còn là Chi Lan của một năm trước nữa. Ánh nhìn lạnh ngắt đó không phải là ánh nhìn tinh nghịch của Chi Lan mà anh từng yêu. Khuôn mặt trắng bệch và nặng nề này không phải là Chi Lan đáng yêu của anh. Thậm chí chiếc bờm đỏ cô vẫn đeo trên đầu bây giờ dường như cũng không còn là chính nó.
Kiên không thể tin được một cô gái yêu đời như cô lại bị “chấn động thần kinh gây mất trí nhớ tạm thời”, như bác sĩ đã nói với anh hôm qua. Thật nực cười, hồi Chi Lan mải mê xem BOF và xót xa khi Jun Pyo gặp tai nạn và quên hẳn Jan Di, Kiên đã cười trêu cô suốt. Và giờ thì căn bệnh đó đã xảy ra với Chi Lan, và tất cả những kí ức về anh trong cô đã bị xoá bỏ. Áp lực bài vở thì anh có thể hiểu được, nhưng Chi Lan của anh vốn rất thông minh và mạnh mẽ, tại sao cô lại bị stress đến mức mất trí nhớ như vậy? Và tại sao cô lại chỉ quên mọi thứ liên quan đến anh?
Dù muốn bác bỏ đến đâu thì Kiên vẫn không thể phủ nhận rằng anh chính là lí do và cũng là người đang đau khổ khi nhìn thấy người anh yêu trở nên trầm cảm như vậy.
- Anh đến đây cũng gần một tuần rồi đấy nhỉ? Bệnh nhân là người yêu của anh à? - Cô y tá vào cho Chi Lan uống thuốc và hỏi anh.
- Không. Chúng tôi không phải một đôi.
- Anh nói dối. Lúc mới thấy bệnh nhân anh đã ôm chặt cô ấy và khóc. Anh cũng không phải họ hàng, vậy thì chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi.
Kiên cười nhẹ. Ừ, chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi. Nhưng anh và cô bây giờ đâu phải người yêu? Mặc dù chắc chắn là anh vẫn còn yêu cô, yêu cô hơn bao giờ hết. Sau khi tốt nghiệp và về Việt Nam, lòng anh luôn đau đáu khi nhớ đến cô. Chi Lan đã khiến năm cuối đại học của anh là năm đẹp nhất. “Cô gái đeo bờm đỏ” - hồi đầu mới gặp, cứ nghĩ đến cô là anh nghĩ đến hình ảnh ấy. Anh và cô quen nhau trong một buổi chiều cuối thu ở thư viện. Một cô bé nhanh nhẹn, láu lỉnh và sắc sảo. Hai người dần đi chơi và yêu nhau như một lẽ thường tình. Cô đã đến như một cơn gió, ùa vào cuộc sống của anh và thổi vào trong đó những gì đáng nhớ, lung linh nhất. Một năm học với bao kỉ niệm, anh yêu và nâng niu cô bằng cả tấm lòng mình. Thế nên mỗi khi ngồi cà phê một mình, anh lại nhớ đến Chi Lan trong buổi chiều trước khi anh về nước. Cô nghẹn ngào nói chia tay với anh trong nước mắt, bảo anh không cần biết lí do và nếu biết anh cũng sẽ không hiểu được lí do.
Cho đến hôm nay anh vẫn không hiểu được lí do Chi Lan chia tay anh. Chỉ biết là anh đã đau đớn biết nhường nào. Mấy tháng đã trôi qua nhưng không ngày nào anh không nhớ đến cô, nhớ giọng nói của cô và những email nhẹ nhàng cô gửi cho anh như hồi nào, nhưng nick của cô thì luôn tối đen trên list của anh, Facebook của anh cô cũng đã remove. Kiên cố gắng lao vào công việc, vào luận án thạc sĩ, để không có thời gian đi chơi, và để anh càng ngày càng nhớ đến Chi Lan… Một sáng chớm đông rét buốt ở Hà Nội, Kiên tỉnh dậy và chợt thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Anh biết ngay Chi Lan đã có chuyện gì đó, gọi ngay cho Amy, cô bạn cùng phòng của Chi Lan…
Và giờ thì anh đang ở đây, trong phòng bệnh nơi Chi Lan đang nằm để theo dõi và điều trị. Cô vừa thi xong và đang được nghỉ Thanksgiving nên trước mắt sẽ không bị mất nhiều bài học, nhưng tình hình này anh đang lo không biết cô có hồi phục nhanh được không. Anh đã được nhìn thấy cô, được chăm lo cho cô hàng ngày, được cầm chiếc bờm đỏ của cô trên tay, nhưng cũng là lúc anh buồn hơn bao giờ hết. Bây giờ thì chỉ lúc nào cô ngủ, anh mới cảm thấy cô vẫn là Chi Lan của anh: nhẹ nhàng và thanh thoát biết bao. Anh run run đặt môi lên trán cô, rồi bước ra khỏi phòng.
Chi Lan đang mê mải trong giấc mơ. Có ai đó vừa hôn lên trán cô, và cô có cảm giác rõ ràng rằng nó khiến tim cô đập nhanh lên. Ắt hẳn người đó rất quen thuộc với cô, và có khi còn quan trọng với cô nữa. Nhưng cô không thể nhớ ra anh ta là ai. Rồi cô lại chìm vào giấc mơ quen thuộc của mình. Những thước phim quay chậm hiện ra. Cô đang đứng ở sân trường giữa đống lá vàng rơi, quay vòng vòng và hét lên thích thú. Cô có thể cảm nhận được niềm vui lan toả trong mình khi cô nói chuyện với ai đó ở thư viện, nhưng cô không nhìn được mặt người đó trong kí ức của mình. Cũng người đó đã cùng cô ngồi xem phim “Trái tim mùa thu”, bộ phim mà cô yêu thích nhất, rồi cùng cô học đánh bản nhạc phim. Những buổi chiều bên chiếc đàn piano và cùng say sưa trong Autumn in my heart. Cô đi cạnh ai đó giữa tuyết rơi rét cóng mà thấy lòng mình thật ấm áp… Nhưng người đó là ai? Tại sao một người hiện diện hàng ngày trong cuộc sống của cô mà cô lại không thể nhớ ra? Người đó có phải anh chàng hàng ngày vẫn chăm sóc cho cô ở bệnh viện không?
Chi Lan choàng tỉnh và thấy mắt mình ướt đẫm. Cô vừa mơ thấy mình đang chạy trong sân trường, không phải chạy nhảy như mọi ngày mà là chạy trốn một ai đó, trốn một người đang gọi to tên cô đến khản giọng. Lúc đó cô đã vừa chạy vừa khóc, và đến bây giờ, khi mơ về nó, cô vẫn khóc. Chi Lan không nhớ được cô đã làm gì để phải chạy như thế, nhưng cô cảm giác được lí do của việc đó. Cô đã tưởng như nếu làm thế thì cô sẽ vui và cuộc sống của cô trở về quỹ đạo, nhưng không. Cô chỉ gắng gượng để vui vẻ những ngày đầu. Càng về sau cô càng chìm trong ân hận và đau đớn. Chi Lan từng nghĩ cô vẫn là một cô bé vô tư lự như hồi học sinh, cô không bao giờ lập kế hoạch quá xa xôi cho đời mình. Cô vẫn thích và yêu như thời học sinh, hoàn toàn theo cảm tính và nếu như không được ở bên nhau, cô sẽ phũ phàng chia tay. Cô không thích níu kéo, không thích sự nhung nhớ ngày này qua năm khác. Cô cần những cái thuộc về hiện tại. Cô cần được yêu và luôn luôn phải được bên cạnh “người yêu”, hàng ngày, thậm chí hàng giờ. Mỗi lần chuyển nhà, chuyển cấp hay thậm chí chuyển lớp, cô lại thay một bạn trai mới. Không một chút xót xa và tiếc nuối. Cứ như thế, bao nhiêu bạn học đã từng lăn xả vào cô rồi lại bị cô rời bỏ, Chi Lan trở thành cái tên của sự giỏi giang và kiêu kì ở những ngôi trường cô từng theo học…
- Nhưng lần này thì không phải như thế, anh Kiên ạ. - Amy thì thầm.
- Tức là…?
- Lúc anh mới về nước, Chi Lan cố tỏ ra vui và bình thường. Mọi người trong trường vẫn trêu đùa bạn ấy về việc đã dũng cảm “đá” một chàng trai như anh. Nhưng em ở cùng phòng với bạn ấy nên biết. Tối nào bạn ấy cũng ngồi trước màn hình laptop, rồi thở dài nhờ em log in Facebook cho bạn ấy xem tình hình của anh. Mỗi lần thấy một cái gì đó, một cảnh gì đó gợi nhớ đến anh, bạn ấy đều đứng lặng rất lâu, và tối về lại ngồi khóc.
- … Vậy Chi Lan không học hành gì được sao?
- Haha, anh Kiên sợ vẩn vơ rồi. Bạn ấy vẫn đứng trong 10% dẫn đầu của lớp. Nhưng càng vùi đầu vào học, bạn ấy càng stress. Chi Lan không còn học bài nhanh như hồi xưa nữa, cho nên bạn ấy thường xuyên phải thức cả đêm để đọc sách hoặc hoàn thành bài tập.
- Và vì thế cô ấy ngã quỵ?
- Vâng, trước Thanksgiving một tuần, tức là lúc đang thi final term, Chi Lan thực sự khủng hoảng, có những hôm tự khoá mình trong toilet và hét lên rất lâu. Em chỉ sợ bạn ấy lại làm mấy trò self-cut như mấy bạn gái Việt Nam vẫn làm khi stress, nên cuống cuồng đập cửa. Rồi bạn ấy ra học tiếp, rất bình tĩnh và thản nhiên. Anh biết Chi Lan mà, bạn ấy luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự thì không phải như thế…
- Uhm.
- Em không dám khẳng định điều gì, nhưng em nghĩ bạn ấy như thế là vì anh.
- Vì cô ấy chủ động chia tay anh nên nuối tiếc ư?
- Em nghĩ đó chỉ là một phần. Bạn ấy bị sốc vì mình nuối tiếc sau khi chia tay một chàng trai. Anh biết đấy, những lần trước… Khi con người đột nhiên cư xử khác với bình thường và nhất là khi điều đó lại thuộc về bản năng chứ không điều khiển được, người ta thường lo lắng và tìm cách để cân bằng trở lại.
- …
- Em nghĩ là vì những lần trước Chi Lan chưa hề “yêu”. Bạn ấy chỉ đùa cợt và giỡn chơi. Có lẽ Chi Lan hiểu được lí do đó, nhưng cái tôi quá lớn không cho phép bạn ấy liên lạc lại với anh. Buổi sáng sau khi bạn ấy hoàn tất bài thi cuối cùng, Chi Lan đã ngất xỉ, sốt rất cao và lên cơn co giật ngay ở cửa phòng thi và được đưa vào viện. Buổi chiều đưa cô ấy vào viện và làm các thủ tục xong, em định gọi cho anh nhưng anh đã gọi trước rồi… À, em phải vào thăm cô ấy một lát đây.
- Ừ. Amy nhớ kể chuyện trường lớp cho Chi Lan nghe. Anh thì không rõ tình hình ở trường, với cả cô ấy cũng không nhớ được anh mà.
Amy cúi đầu tỏ vẻ thông cảm và rời quán café. Kiên lặng yên nhìn cốc espresso đã nguội ngắt. Anh hiểu Chi Lan, đồng cảm với sự hoang mang và nỗi đau của cô, càng thương cô hơn bao giờ hết. Lẽ ra anh phải là người chủ động gọi điện cho cô, nhưng anh nghĩ khi cô đã chia tay trước tức là có lí do riêng, và anh tôn trọng điều đó. Không có Chi Lan, anh đã sống vật vờ biết bao, vậy không có anh, ắt hẳn cô đã đau đớn biết nhường nào, vì cô vốn là người sống tình cảm mà.. Kiên chống tay lên bàn và úp mặt vào đó để giấu đi những giọt nước mắt. Việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để Chi Lan nhớ lại được anh, còn tất cả những chuyện khác sẽ giải thích sau. Anh biết việc đó là rất khó và dường như chỉ thành công ở trong phim ảnh, nhất là khi hiện tại anh rất sợ khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô. Nhưng Kiên biết, anh sẽ cố gắng đến cùng, để lấy lại kí ức và nụ cười cho người con gái anh yêu.
***
Chi Lan pha cốc sữa và ngồi xuống bên cửa sổ. Cô nhìn rõ hình ảnh của mình qua kính cửa sổ. Trời đã tối, lại còn phủ đầy tuyết trắng. Bộ áo bệnh nhân trắng và khuôn mặt cô cũng đang trắng bệch, chỉ có chiếc bờm đỏ trên đầu là nổi bật khỏi những thứ màu trắng nhợt nhạt kia. Từ mấy hôm nay, khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu ấy trong gương, Chi Lan vẫn thấy thiếu một thứ gì đó khiến cô không hẳn là cô nữa. Amy vừa đi về, không quên cười và chúc cô sớm nhớ lại thứ cần nhớ. Trong đầu Chi Lan vẫn ám ảnh câu nói của Amy:
- Nhờ là roommate của bạn mà mình xem được mấy phim Hàn Quốc đó. Bạn nhớ hồi bạn than thở suốt khi Jun Pyo gặp tai nạn, mất trí nhớ một phần và chỉ quên Jan Di không?
- Ừm.
- Vậy nếu bây giờ bạn bị như Jun Pyo thì sao?
Thì sao nhỉ? Chi Lan không đến nỗi ngây thơ ngốc nghếch, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô. Và cô cũng lờ mờ đoán ra “người đó” - người đã bị cô lãng quên, là ai. Chỉ tiếc là cô không thể tỏ ra thân thiện với một người cô không hề nhớ, cho dù trong quá khứ người đó có là người yêu của cô đi nữai. Cô sống vì hiện tại, và nếu hiện tại không cho phép cô nhớ lại quá khứ, cô cũng sẽ không bắt ép mình.
- Bạn đột ngột ra viện thế này ư?
- Ừ. Bác sĩ bảo về thể chất thì mình đã khỏi rồi. Về thôi. Nếu ở lâu hơn thì mình không đủ tiền viện phí.
- Bạn không báo anh Kiên à? Mấy hôm nay anh ấy có vẻ bận gì đó nên không thường xuyên vào chăm bạn. Bạn giận anh Kiên à?
- Tại sao phải giận? Tại sao phải báo? Mình không quen anh ta. Hoặc có quen thì cũng không nhớ anh ta là ai hết.
- Chi Lan à… - Amy nói buồn buồn - Bạn khác quá. Mình sợ cứ thế này bạn sẽ thành một con người khác mất. Không phải Chi Lan của ngày xưa nữa rồi.
Chi Lan lại nhìn ra ô cửa sổ tuyết. Bất giác cô thở dài. Và hốt hoảng: tại sao cô phải thở dài? Cô đang thất vọng vì điều gì đó ư? Cô đang mong chờ ai ư? Thời gian này cô bị làm sao vậy, cô chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều đến như thế này. Chi Lan cứ chìm trong những dấu hỏi lúc đi cùng Amy ra cổng bệnh viện. Cô cứ như người mất hồn như thế, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Kiên:
- Chi Lan, chờ anh!
Tim cô reo lên. Điều đó thuộc về bản năng, cô không thể điều khiển và cũng không thể giải thích được. Cô chỉ điều khiển được cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn anh và cố nén cái ý muốn được lại gần anh đang cháy lên trong lồng ngực.
- Chi Lan, em đi với anh một lát được không? Một lát thôi, sẽ không phiền đến em đâu. Hãy tin anh và cho anh một cơ hội, được không em?
Kiên bắt taxi, đưa Chi Lan đến một gallery nhỏ, hình như là của một anh bạn cũ của Kiên. Anh dẫn cô vào một căn phòng treo đầy ắp những bức tranh mùa thu; từng khung tranh lá vàng, lá đỏ sắp xếp dày kín cả bốn bức tường. Sắc màu lá thu màu đỏ luôn rực rỡ và lung linh, là sắc màu Chi Lan thích nhất, đến nỗi cô luôn đeo chiếc bờm đỏ như một dấu ấn đặc biệt của mình. Kiên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh giờ đã ấm lên bởi sắc đỏ kia. Anh siết chặt tay cô, rồi đến đến bên chiếc đàn dương cầm ở giữa phòng, bắt đầu hoà mình vào những nốt nhạc réo rắt của Autumn in my heart. Chi Lan để cho trái tim mình rung lên từng hồi, cô không kìm nén nữa mà để đôi chân đung đưa, hoà mình vào bản nhạc cô hằng yêu thích. Đôi môi cô khẽ nở nụ cười. Kiên vẫn đánh đàn, ngước lên nhìn cô trìu mến và âu yếm cười với cô. Và rồi Chi Lan cảm thấy đầu cô đang nóng bừng, chân cô run rẩy, và cô ngã xuống sàn, nằm lên những bức tranh lá vàng rơi, trong tiếng nhạc vẫn ngân vang…
- Chi Lan, em có sao không? Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em xúc động.
- Em ngã có đau không?
- Em chắc chắn là em không sao chứ?
- Anh đưa em về nhé? Hay là gọi Amy đến đón em về?
- Em có thấy lạnh không?
- Em… em có nhớ được chút gì không?
Chi Lan ngồi bó gối trên sàn, cụp mắt xuống, không trả lời. Thế là hết. Kiên thở dài buồn bã. Ngày mai anh sẽ quay lại Việt Nam, còn cô sẽ quay lại học và bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống không-anh, chưa từng quen anh và không hề nhớ anh. Kiên gọi điện cho Amy, rồi bước ra ngoài trời đông lạnh giá. Anh lặng lẽ đi dưới tuyết và mắt anh nhoè đi. Người anh cũng đang nóng bừng, và anh đi như trong mơ…
***
... Phải rồi, như một cơn mơ. Anh nghe thấy giọng nói trong veo của Chi Lan. Lần đầu tiên kể từ ngày anh gặp cô trong bệnh viện.
- Anh vẫn thế nhỉ. Vẫn suốt ngày hỏi em liên tùng tục, không để em trả lời gì cả.
Kiên không quay đầu lại. Anh không dám quay đầu lại. Có lẽ mình cũng sắp ngất xỉu rồi nên mới tưởng tượng như vậy, anh thầm nghĩ.
- Em xin lỗi. Em cứ nghĩ anh cũng như những người khác, chia tay rồi xa nhau, để không phải đau khổ, không phải nhung nhớ.
- …
- Nhưng em đã sai. Em đã đau khổ. Rất rất nhiều. Em biết em không đau khổ vì không có người để yêu ở bên cạnh. Em đau khổ vì không có ANH ở bên cạnh. Vì ANH là người em YÊU. Thật đấy. Anh đừng rời xa em lần nữa, anh nhé…
Chi Lan vừa nói và nức nở khóc. Kiên cũng thấy trên má mình, nước mắt đang tuôn nóng hổi. Anh quay lại, chạy đến bên cô và ôm chặt lấy cô nghẹn ngào. Cô gái đeo bờm đỏ. Người con gái anh yêu. Và chắc chắn, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ để cô phải khóc thêm một lần nào nữa.
[N]ắng
Kiên ngồi bên khung cửa sổ trắng. Ngoài trời, từng bông tuyết đáp xuống và chao đảo vì gió. Khung cảnh quen thuộc của mùa đông ở Maine. Chỉ nhìn tuyết thôi mà anh cũng cảm thấy tay mình chợt lạnh cóng. Anh bước đến bên giường bệnh, khẽ nắm lấy tay cô gái và mỉm cười:
- Chi Lan này, tuyết rơi rồi kìa. Em rất thích cùng anh đi dưới tuyết rơi, em nhớ không?
Đôi mắt của Chi Lan hướng ra cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, vô hồn và trống rỗng. Mím chặt môi lại, Kiên giúp cô nằm xuống. Chiếc bờm đỏ của Chi Lan tuột ra, Kiên khẽ gỡ lấy và im lặng nhìn nó. Chi Lan của anh không còn là Chi Lan của một năm trước nữa. Ánh nhìn lạnh ngắt đó không phải là ánh nhìn tinh nghịch của Chi Lan mà anh từng yêu. Khuôn mặt trắng bệch và nặng nề này không phải là Chi Lan đáng yêu của anh. Thậm chí chiếc bờm đỏ cô vẫn đeo trên đầu bây giờ dường như cũng không còn là chính nó.
Kiên không thể tin được một cô gái yêu đời như cô lại bị “chấn động thần kinh gây mất trí nhớ tạm thời”, như bác sĩ đã nói với anh hôm qua. Thật nực cười, hồi Chi Lan mải mê xem BOF và xót xa khi Jun Pyo gặp tai nạn và quên hẳn Jan Di, Kiên đã cười trêu cô suốt. Và giờ thì căn bệnh đó đã xảy ra với Chi Lan, và tất cả những kí ức về anh trong cô đã bị xoá bỏ. Áp lực bài vở thì anh có thể hiểu được, nhưng Chi Lan của anh vốn rất thông minh và mạnh mẽ, tại sao cô lại bị stress đến mức mất trí nhớ như vậy? Và tại sao cô lại chỉ quên mọi thứ liên quan đến anh?
Dù muốn bác bỏ đến đâu thì Kiên vẫn không thể phủ nhận rằng anh chính là lí do và cũng là người đang đau khổ khi nhìn thấy người anh yêu trở nên trầm cảm như vậy.
- Anh đến đây cũng gần một tuần rồi đấy nhỉ? Bệnh nhân là người yêu của anh à? - Cô y tá vào cho Chi Lan uống thuốc và hỏi anh.
- Không. Chúng tôi không phải một đôi.
- Anh nói dối. Lúc mới thấy bệnh nhân anh đã ôm chặt cô ấy và khóc. Anh cũng không phải họ hàng, vậy thì chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi.
Kiên cười nhẹ. Ừ, chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi. Nhưng anh và cô bây giờ đâu phải người yêu? Mặc dù chắc chắn là anh vẫn còn yêu cô, yêu cô hơn bao giờ hết. Sau khi tốt nghiệp và về Việt Nam, lòng anh luôn đau đáu khi nhớ đến cô. Chi Lan đã khiến năm cuối đại học của anh là năm đẹp nhất. “Cô gái đeo bờm đỏ” - hồi đầu mới gặp, cứ nghĩ đến cô là anh nghĩ đến hình ảnh ấy. Anh và cô quen nhau trong một buổi chiều cuối thu ở thư viện. Một cô bé nhanh nhẹn, láu lỉnh và sắc sảo. Hai người dần đi chơi và yêu nhau như một lẽ thường tình. Cô đã đến như một cơn gió, ùa vào cuộc sống của anh và thổi vào trong đó những gì đáng nhớ, lung linh nhất. Một năm học với bao kỉ niệm, anh yêu và nâng niu cô bằng cả tấm lòng mình. Thế nên mỗi khi ngồi cà phê một mình, anh lại nhớ đến Chi Lan trong buổi chiều trước khi anh về nước. Cô nghẹn ngào nói chia tay với anh trong nước mắt, bảo anh không cần biết lí do và nếu biết anh cũng sẽ không hiểu được lí do.
Cho đến hôm nay anh vẫn không hiểu được lí do Chi Lan chia tay anh. Chỉ biết là anh đã đau đớn biết nhường nào. Mấy tháng đã trôi qua nhưng không ngày nào anh không nhớ đến cô, nhớ giọng nói của cô và những email nhẹ nhàng cô gửi cho anh như hồi nào, nhưng nick của cô thì luôn tối đen trên list của anh, Facebook của anh cô cũng đã remove. Kiên cố gắng lao vào công việc, vào luận án thạc sĩ, để không có thời gian đi chơi, và để anh càng ngày càng nhớ đến Chi Lan… Một sáng chớm đông rét buốt ở Hà Nội, Kiên tỉnh dậy và chợt thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Anh biết ngay Chi Lan đã có chuyện gì đó, gọi ngay cho Amy, cô bạn cùng phòng của Chi Lan…
Và giờ thì anh đang ở đây, trong phòng bệnh nơi Chi Lan đang nằm để theo dõi và điều trị. Cô vừa thi xong và đang được nghỉ Thanksgiving nên trước mắt sẽ không bị mất nhiều bài học, nhưng tình hình này anh đang lo không biết cô có hồi phục nhanh được không. Anh đã được nhìn thấy cô, được chăm lo cho cô hàng ngày, được cầm chiếc bờm đỏ của cô trên tay, nhưng cũng là lúc anh buồn hơn bao giờ hết. Bây giờ thì chỉ lúc nào cô ngủ, anh mới cảm thấy cô vẫn là Chi Lan của anh: nhẹ nhàng và thanh thoát biết bao. Anh run run đặt môi lên trán cô, rồi bước ra khỏi phòng.
Chi Lan đang mê mải trong giấc mơ. Có ai đó vừa hôn lên trán cô, và cô có cảm giác rõ ràng rằng nó khiến tim cô đập nhanh lên. Ắt hẳn người đó rất quen thuộc với cô, và có khi còn quan trọng với cô nữa. Nhưng cô không thể nhớ ra anh ta là ai. Rồi cô lại chìm vào giấc mơ quen thuộc của mình. Những thước phim quay chậm hiện ra. Cô đang đứng ở sân trường giữa đống lá vàng rơi, quay vòng vòng và hét lên thích thú. Cô có thể cảm nhận được niềm vui lan toả trong mình khi cô nói chuyện với ai đó ở thư viện, nhưng cô không nhìn được mặt người đó trong kí ức của mình. Cũng người đó đã cùng cô ngồi xem phim “Trái tim mùa thu”, bộ phim mà cô yêu thích nhất, rồi cùng cô học đánh bản nhạc phim. Những buổi chiều bên chiếc đàn piano và cùng say sưa trong Autumn in my heart. Cô đi cạnh ai đó giữa tuyết rơi rét cóng mà thấy lòng mình thật ấm áp… Nhưng người đó là ai? Tại sao một người hiện diện hàng ngày trong cuộc sống của cô mà cô lại không thể nhớ ra? Người đó có phải anh chàng hàng ngày vẫn chăm sóc cho cô ở bệnh viện không?
Chi Lan choàng tỉnh và thấy mắt mình ướt đẫm. Cô vừa mơ thấy mình đang chạy trong sân trường, không phải chạy nhảy như mọi ngày mà là chạy trốn một ai đó, trốn một người đang gọi to tên cô đến khản giọng. Lúc đó cô đã vừa chạy vừa khóc, và đến bây giờ, khi mơ về nó, cô vẫn khóc. Chi Lan không nhớ được cô đã làm gì để phải chạy như thế, nhưng cô cảm giác được lí do của việc đó. Cô đã tưởng như nếu làm thế thì cô sẽ vui và cuộc sống của cô trở về quỹ đạo, nhưng không. Cô chỉ gắng gượng để vui vẻ những ngày đầu. Càng về sau cô càng chìm trong ân hận và đau đớn. Chi Lan từng nghĩ cô vẫn là một cô bé vô tư lự như hồi học sinh, cô không bao giờ lập kế hoạch quá xa xôi cho đời mình. Cô vẫn thích và yêu như thời học sinh, hoàn toàn theo cảm tính và nếu như không được ở bên nhau, cô sẽ phũ phàng chia tay. Cô không thích níu kéo, không thích sự nhung nhớ ngày này qua năm khác. Cô cần những cái thuộc về hiện tại. Cô cần được yêu và luôn luôn phải được bên cạnh “người yêu”, hàng ngày, thậm chí hàng giờ. Mỗi lần chuyển nhà, chuyển cấp hay thậm chí chuyển lớp, cô lại thay một bạn trai mới. Không một chút xót xa và tiếc nuối. Cứ như thế, bao nhiêu bạn học đã từng lăn xả vào cô rồi lại bị cô rời bỏ, Chi Lan trở thành cái tên của sự giỏi giang và kiêu kì ở những ngôi trường cô từng theo học…
- Nhưng lần này thì không phải như thế, anh Kiên ạ. - Amy thì thầm.
- Tức là…?
- Lúc anh mới về nước, Chi Lan cố tỏ ra vui và bình thường. Mọi người trong trường vẫn trêu đùa bạn ấy về việc đã dũng cảm “đá” một chàng trai như anh. Nhưng em ở cùng phòng với bạn ấy nên biết. Tối nào bạn ấy cũng ngồi trước màn hình laptop, rồi thở dài nhờ em log in Facebook cho bạn ấy xem tình hình của anh. Mỗi lần thấy một cái gì đó, một cảnh gì đó gợi nhớ đến anh, bạn ấy đều đứng lặng rất lâu, và tối về lại ngồi khóc.
- … Vậy Chi Lan không học hành gì được sao?
- Haha, anh Kiên sợ vẩn vơ rồi. Bạn ấy vẫn đứng trong 10% dẫn đầu của lớp. Nhưng càng vùi đầu vào học, bạn ấy càng stress. Chi Lan không còn học bài nhanh như hồi xưa nữa, cho nên bạn ấy thường xuyên phải thức cả đêm để đọc sách hoặc hoàn thành bài tập.
- Và vì thế cô ấy ngã quỵ?
- Vâng, trước Thanksgiving một tuần, tức là lúc đang thi final term, Chi Lan thực sự khủng hoảng, có những hôm tự khoá mình trong toilet và hét lên rất lâu. Em chỉ sợ bạn ấy lại làm mấy trò self-cut như mấy bạn gái Việt Nam vẫn làm khi stress, nên cuống cuồng đập cửa. Rồi bạn ấy ra học tiếp, rất bình tĩnh và thản nhiên. Anh biết Chi Lan mà, bạn ấy luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự thì không phải như thế…
- Uhm.
- Em không dám khẳng định điều gì, nhưng em nghĩ bạn ấy như thế là vì anh.
- Vì cô ấy chủ động chia tay anh nên nuối tiếc ư?
- Em nghĩ đó chỉ là một phần. Bạn ấy bị sốc vì mình nuối tiếc sau khi chia tay một chàng trai. Anh biết đấy, những lần trước… Khi con người đột nhiên cư xử khác với bình thường và nhất là khi điều đó lại thuộc về bản năng chứ không điều khiển được, người ta thường lo lắng và tìm cách để cân bằng trở lại.
- …
- Em nghĩ là vì những lần trước Chi Lan chưa hề “yêu”. Bạn ấy chỉ đùa cợt và giỡn chơi. Có lẽ Chi Lan hiểu được lí do đó, nhưng cái tôi quá lớn không cho phép bạn ấy liên lạc lại với anh. Buổi sáng sau khi bạn ấy hoàn tất bài thi cuối cùng, Chi Lan đã ngất xỉ, sốt rất cao và lên cơn co giật ngay ở cửa phòng thi và được đưa vào viện. Buổi chiều đưa cô ấy vào viện và làm các thủ tục xong, em định gọi cho anh nhưng anh đã gọi trước rồi… À, em phải vào thăm cô ấy một lát đây.
- Ừ. Amy nhớ kể chuyện trường lớp cho Chi Lan nghe. Anh thì không rõ tình hình ở trường, với cả cô ấy cũng không nhớ được anh mà.
Amy cúi đầu tỏ vẻ thông cảm và rời quán café. Kiên lặng yên nhìn cốc espresso đã nguội ngắt. Anh hiểu Chi Lan, đồng cảm với sự hoang mang và nỗi đau của cô, càng thương cô hơn bao giờ hết. Lẽ ra anh phải là người chủ động gọi điện cho cô, nhưng anh nghĩ khi cô đã chia tay trước tức là có lí do riêng, và anh tôn trọng điều đó. Không có Chi Lan, anh đã sống vật vờ biết bao, vậy không có anh, ắt hẳn cô đã đau đớn biết nhường nào, vì cô vốn là người sống tình cảm mà.. Kiên chống tay lên bàn và úp mặt vào đó để giấu đi những giọt nước mắt. Việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để Chi Lan nhớ lại được anh, còn tất cả những chuyện khác sẽ giải thích sau. Anh biết việc đó là rất khó và dường như chỉ thành công ở trong phim ảnh, nhất là khi hiện tại anh rất sợ khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô. Nhưng Kiên biết, anh sẽ cố gắng đến cùng, để lấy lại kí ức và nụ cười cho người con gái anh yêu.
***
Chi Lan pha cốc sữa và ngồi xuống bên cửa sổ. Cô nhìn rõ hình ảnh của mình qua kính cửa sổ. Trời đã tối, lại còn phủ đầy tuyết trắng. Bộ áo bệnh nhân trắng và khuôn mặt cô cũng đang trắng bệch, chỉ có chiếc bờm đỏ trên đầu là nổi bật khỏi những thứ màu trắng nhợt nhạt kia. Từ mấy hôm nay, khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu ấy trong gương, Chi Lan vẫn thấy thiếu một thứ gì đó khiến cô không hẳn là cô nữa. Amy vừa đi về, không quên cười và chúc cô sớm nhớ lại thứ cần nhớ. Trong đầu Chi Lan vẫn ám ảnh câu nói của Amy:
- Nhờ là roommate của bạn mà mình xem được mấy phim Hàn Quốc đó. Bạn nhớ hồi bạn than thở suốt khi Jun Pyo gặp tai nạn, mất trí nhớ một phần và chỉ quên Jan Di không?
- Ừm.
- Vậy nếu bây giờ bạn bị như Jun Pyo thì sao?
Thì sao nhỉ? Chi Lan không đến nỗi ngây thơ ngốc nghếch, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô. Và cô cũng lờ mờ đoán ra “người đó” - người đã bị cô lãng quên, là ai. Chỉ tiếc là cô không thể tỏ ra thân thiện với một người cô không hề nhớ, cho dù trong quá khứ người đó có là người yêu của cô đi nữai. Cô sống vì hiện tại, và nếu hiện tại không cho phép cô nhớ lại quá khứ, cô cũng sẽ không bắt ép mình.
- Bạn đột ngột ra viện thế này ư?
- Ừ. Bác sĩ bảo về thể chất thì mình đã khỏi rồi. Về thôi. Nếu ở lâu hơn thì mình không đủ tiền viện phí.
- Bạn không báo anh Kiên à? Mấy hôm nay anh ấy có vẻ bận gì đó nên không thường xuyên vào chăm bạn. Bạn giận anh Kiên à?
- Tại sao phải giận? Tại sao phải báo? Mình không quen anh ta. Hoặc có quen thì cũng không nhớ anh ta là ai hết.
- Chi Lan à… - Amy nói buồn buồn - Bạn khác quá. Mình sợ cứ thế này bạn sẽ thành một con người khác mất. Không phải Chi Lan của ngày xưa nữa rồi.
Chi Lan lại nhìn ra ô cửa sổ tuyết. Bất giác cô thở dài. Và hốt hoảng: tại sao cô phải thở dài? Cô đang thất vọng vì điều gì đó ư? Cô đang mong chờ ai ư? Thời gian này cô bị làm sao vậy, cô chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều đến như thế này. Chi Lan cứ chìm trong những dấu hỏi lúc đi cùng Amy ra cổng bệnh viện. Cô cứ như người mất hồn như thế, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Kiên:
- Chi Lan, chờ anh!
Tim cô reo lên. Điều đó thuộc về bản năng, cô không thể điều khiển và cũng không thể giải thích được. Cô chỉ điều khiển được cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn anh và cố nén cái ý muốn được lại gần anh đang cháy lên trong lồng ngực.
- Chi Lan, em đi với anh một lát được không? Một lát thôi, sẽ không phiền đến em đâu. Hãy tin anh và cho anh một cơ hội, được không em?
Kiên bắt taxi, đưa Chi Lan đến một gallery nhỏ, hình như là của một anh bạn cũ của Kiên. Anh dẫn cô vào một căn phòng treo đầy ắp những bức tranh mùa thu; từng khung tranh lá vàng, lá đỏ sắp xếp dày kín cả bốn bức tường. Sắc màu lá thu màu đỏ luôn rực rỡ và lung linh, là sắc màu Chi Lan thích nhất, đến nỗi cô luôn đeo chiếc bờm đỏ như một dấu ấn đặc biệt của mình. Kiên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh giờ đã ấm lên bởi sắc đỏ kia. Anh siết chặt tay cô, rồi đến đến bên chiếc đàn dương cầm ở giữa phòng, bắt đầu hoà mình vào những nốt nhạc réo rắt của Autumn in my heart. Chi Lan để cho trái tim mình rung lên từng hồi, cô không kìm nén nữa mà để đôi chân đung đưa, hoà mình vào bản nhạc cô hằng yêu thích. Đôi môi cô khẽ nở nụ cười. Kiên vẫn đánh đàn, ngước lên nhìn cô trìu mến và âu yếm cười với cô. Và rồi Chi Lan cảm thấy đầu cô đang nóng bừng, chân cô run rẩy, và cô ngã xuống sàn, nằm lên những bức tranh lá vàng rơi, trong tiếng nhạc vẫn ngân vang…
- Chi Lan, em có sao không? Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em xúc động.
- Em ngã có đau không?
- Em chắc chắn là em không sao chứ?
- Anh đưa em về nhé? Hay là gọi Amy đến đón em về?
- Em có thấy lạnh không?
- Em… em có nhớ được chút gì không?
Chi Lan ngồi bó gối trên sàn, cụp mắt xuống, không trả lời. Thế là hết. Kiên thở dài buồn bã. Ngày mai anh sẽ quay lại Việt Nam, còn cô sẽ quay lại học và bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống không-anh, chưa từng quen anh và không hề nhớ anh. Kiên gọi điện cho Amy, rồi bước ra ngoài trời đông lạnh giá. Anh lặng lẽ đi dưới tuyết và mắt anh nhoè đi. Người anh cũng đang nóng bừng, và anh đi như trong mơ…
***
... Phải rồi, như một cơn mơ. Anh nghe thấy giọng nói trong veo của Chi Lan. Lần đầu tiên kể từ ngày anh gặp cô trong bệnh viện.
- Anh vẫn thế nhỉ. Vẫn suốt ngày hỏi em liên tùng tục, không để em trả lời gì cả.
Kiên không quay đầu lại. Anh không dám quay đầu lại. Có lẽ mình cũng sắp ngất xỉu rồi nên mới tưởng tượng như vậy, anh thầm nghĩ.
- Em xin lỗi. Em cứ nghĩ anh cũng như những người khác, chia tay rồi xa nhau, để không phải đau khổ, không phải nhung nhớ.
- …
- Nhưng em đã sai. Em đã đau khổ. Rất rất nhiều. Em biết em không đau khổ vì không có người để yêu ở bên cạnh. Em đau khổ vì không có ANH ở bên cạnh. Vì ANH là người em YÊU. Thật đấy. Anh đừng rời xa em lần nữa, anh nhé…
Chi Lan vừa nói và nức nở khóc. Kiên cũng thấy trên má mình, nước mắt đang tuôn nóng hổi. Anh quay lại, chạy đến bên cô và ôm chặt lấy cô nghẹn ngào. Cô gái đeo bờm đỏ. Người con gái anh yêu. Và chắc chắn, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ để cô phải khóc thêm một lần nào nữa.